Mấy người Thiệu Bình Ba cũng đã hiểu ra, may mà Thiệu Liễu Nhi nghĩ được cách tự cứu mình, bằng không, nếu vị này bắt Thiệu Liễu Nhi làm con tin thì thực phiền phức.
Tô Chiếu thầm thở dài. Nha đầu kia xưa giờ có vẻ rất ngây thơ, không ngờ lại có được tâm cơ này.
Nàng liếc sang Liệu Bình Ba, không biết có phải vì có huyết thống của mẫu thân không, bản thân mình không chậm, mà nữ nhi di nương sinh ra cũng không chậm, chí ít là thông minh hơn con của Nguyễn thị nhiều.
Lúc này họ cũng mới hiểu ra, là Lục Thánh Trung bày kế dụ dỗ Liễu Nhi ra ngoài, người ở trong bóng tôi xui kiến mẹ con Nguyễn thị cũng là tên này. Không cần mượn ngoại lực nào, chỉ mình y làm mấy việc này.
“Ngươi đi ám sát Ngưu Hữu Đạo, vì sao lại thành ra làm việc cho Ngưu Hữu Đạo?” Thiệu Bình Ba hỏi.
Lục Thánh Trung không giấu, kể hết chuyện vì một bài thơ mà thất thủ bị bắt ra.
Tô Chiếu nghe vậy suýt thì bật cười, phát hiện vị này xui xẻo thật.
Có điều, nghĩ lại, hình như cũng không thể nói vì người ta không may mắn được, chỉ có thể nói y chọn sai đối thủ, mục tiêu lần nào cũng không đơn giản. Ngưu Hữu Đạo thì không nói, mẹ con Nguyễn thị bên kia thất thủ chắc chắn có quan hệ tới Thiệu Bình Ba. Còn Thiệu Liễu Nhi, chính nàng cũng không ngờ Thiệu Liễu Nhi lại có được thủ đoạn ấy, Lục Thánh Trung bất cẩn thất thủ cũng không lạ.
Thiệu Bình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564774/chuong-342.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.