Khi lợi trảo nhả ra, Lục Thánh Trung bị ném xuống bờ, kêu lên đau đớn.
Toàn thân y đầy máu me, chật vật chậm rãi ngẩng đầu nhìn đám người trước mặt, cười thảm.
Đàm Diệu Hiển kinh hô: “Lý Huynh!” khá xúc động.
Thiệu Liễu Nhi vội cản y lại. Nàng biết người nam nhân lương thiện của mình không thể tham gia vào chuyện này, không thể để gã ngốc này làm ra chuyện điên rồ gì.
Sau một hồi bị giày vò trong nước, lớp son phấn cải trang trên mặt Lục Thánh Trung đều trôi đi hết.
Con ngươi Tống Thư đột nhiên co lại, quát lên: “Lục Thánh Trung, là ngươi?”
Lão vốn là thông gia với Vương Hoành ở Kinh thành nước yến, Lục Thánh Trung vốn là người bên cạnh Vương Hoành, đương nhiên là lão nhận ra được.
Thiệu Bình Ba đã dứt được cơn ho khan, quay lại hỏi: “Ngươi biết hắn?”
Tống Thư chắp tay trả lời: “Đại công tử, người này là đệ tử của Ngũ Lương Sơn, vốn là pháp sư tùy tùng của Vương Hoành một trong bốn đại thống lĩnh nước Yến. Sau này y nhận mệnh Vương Hoành đi ám sát Ngưu Hữu Đạo, kết quả thảm bại, còn bán người của Tống gia phái ra. Nhi tử Lưu Lộc của quản gia Tống phủ ta là bị y hại chết. Ta chỉ hận không thể lột sống da y!”
Đàm Diệu Hiển nghe mà sững sờ. Bọn họ đang nói đến Lý Huynh sao?
Thiệu Liễu Nhi thầm nghĩ, quả nhiên người này có vấn đề!
Tô Chiếu hỏi Thiệu Liễu Nhi: “Liễu Nhi, chỉ có một mình y sao?”
“Biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564772/chuong-340.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.