Viên Phương nghi ngờ: “Đạo gia, bố cục lần này của người không phải để ép Đại Thiện sơn giết hắn sao? Đại Thiện sơn dám mạo hiểm tha cho hắn à?”
“Móa nó, lão tử thấy hắn cũng thâm độc đấy!” Nói đến đây cái, Ngưu Hữu Đạo không nhịn được văng tục, nghiêng đầu chửi một tiếng, mặt tự giễu nói: “Theo lý Đại Thiện sơn phải giết hắn, vào thời điểm mấu chốt này không nên lại chọc giận Thiệu Đăng Vân mới đúng, chẳng lẽ vò mẻ không sợ rơi sao? Lúc đầu ta cũng không hiểu thằng cháu trai kia có ý gì, nhưng kết hợp với tình hình bên kia, gops nhặt mọi chuyện để nghĩ thì thấy sự việc rất đơn giản. Đại Thiện sơn muốn giết Thiệu Bình Ba, Thiệu Bình Ba trong thời khắc mấu chốt giết mẫu tử Nguyễn thị, vậy sao Đại Thiện sơn lại không giết Thiệu Bình Ba, đây là có ý gì? Chuyện biến hóa ở ngay cái chết của mẫu tử Nguyễn thị.”
Chắp tay nhìn trời, thở dài: “Nắm chặt điểm mấu chốt này sẽ hiểu ngay, sinh tử của mẫu tử Nguyễn thị có quan trọng với Đại Thiện sơn không? Không quan trọng! Đại Thiện sơn sợ Thiệu Bình Ba sao? Đã chuẩn bị giết hắn dĩ nhiên là không sợ! Như vậy sao mẫu tử Nguyễn thị vừa chết Đại Thiện sơn đã không dám động thủ với Thiệu Bình Ba?”
Mắt Viên Phương sáng lên: “Dù sao Thiệu Đăng Vân cũng không phải là món đồ trang trí!”
Ngưu Hữu Đạo gật đầu: “Giết Thiệu Bình Ba kiêng kị Thiệu Đăng Vân là vì sao? Đạo lý rất đơn giản, Thiệu Bình Ba là nhi tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564759/chuong-327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.