Chương trước
Chương sau
Rất nhanh, một đội nhân mã áp giải Võ Thiên Nam nhanh chóng đi đến nơi ở của huynh muội Đào Quân.

Nơi đây đã sớm không có ai, phòng trống, không tìm được người đâu, Võ Thiên Nam tin lời Thiệu Tam Tỉnh, thật sự đã bị người ta lợi dụng rồi.

Lúc này mới tỉnh ngộ ra, mình đã bị trúng “mỹ nhân kế” trong truyền thuyết, hắn ta không thể nào ngờ mỹ nhân kế thường nghe thấy trong chuyện lại bị áp dụng trên người mình, không ngờ mình cũng có tư cách hưởng thụ đãi ngộ này.

Hắn ta mang theo thương tích thê thảm đầy người, ở trong phòng gào khóc.

Ngày hôm sau, phủ thứ sử công bố tin mẫu tử Nguyễn thị chết, có điều không nói Thiệu Bình Ba hạ độc, chỉ nói là hậu quả thích khách đột nhập hành thích.

Tin tức vừa đưa ra cả thành đã nổ tung.

Trong lúc nhất thời, cả phủ thành Bắc Châu, toàn bộ chuyện vui lớn nhở đều tạm dừng vô thời hạn, màu hiếu tang trắng tràn khắp các phố lớn ngõ nhỏ phủ thành Bắc Châu, tất cả những nơi tầm hoàn chơi nhạc lớn nhỏ đều tạm dừng kinh doanh...

Trong sơn cốc ngoài thành quận Thanh Sơn, dưới một thác nước, Ngưu Hữu Đạo đứng trên một tảng đá dưới thác nước, mặc cho thác nước chà xát đánh lên người.

Ngưu Hữu Đạo cọ rửa dưới dòng nước xong lại lắc người, nhắm mắt chậm rãi lắc lư cơ thể trong màn nước, cảm nhận lực đạo liên miên đang cọ rửa mình, cảm nhận được sự biến hóa của lực cọ rửa khi mình lắc lư.

Bây giờ, mỗi ngày hắn đều đứng dưới thác nước, kết hợp tâm pháp Càn Khôn quyết trong lúc cọ rửa hơn một canh giờ.

Lúc gió thổi lên thì đứng trong gió, cảm nhận gió xâm nhập.

Lúc trời mưa thì đứng giữa mưa tiếp nhận dòng nước mưa tưới nhuần.

Tắm dưới ánh bình minh, cảm nhận ánh sao trời, cả người đã đen hơn nhiều.

Đây là phương thức tu luyện vô vị buồn tẻ nhất, phương thức tu luyện có tốc độ tu hành chậm nhất, thậm chí không cảm nhận được tiến độ tu hành, là chuyện ngày này giống ngày nọ vô cùng nhàm chán.

Đổi lại là Viên Cương chắc chắn sẽ không làm chuyện nhàm chán này, nhưng Ngưu Hữu Đạo lại ngày qua ngày làm công việc cô quạnh ấy.

Tu hành một thời gian cũng không phải hoàn toàn không có hiệu quả, Ngưu Hữu Đạo đã nắm bắt được một tia linh quang chợt lóe lên trong cô quạnh, giống như cảm nhận được một hạt mưa bụi quất vào mặt trên sa mạc, điều này dường như đã giúp hắn tìm được phương hướng.

Cảm giác đó giống như tìm kiếm được hy vọng trong sa mạc vô biên không bờ bến, hy vọng tìm được mưa, hắn tin nếu có thể giáng một trận mưa lớn xuống, mảnh sa mạc hoang vu này cũng sẽ biến thành đồng cỏ xanh lá, nở ra những đóa hoa rực rỡ.

Mưa không ở trời mà ở tâm, cần một trận mưa tâm.

Hắn tin chỉ cần cảm ngộ của mình đủ sâu, trái tim tê liệt kia cuối cùng sẽ đón nhận biến hóa.

Viên Phương từ trên vách núi bay xuống xuống đáp bên thác nước, gọi: “Đạo gia!”

Ngưu Hữu Đạo đầu tóc bù xù đứng lắc lư trong thác nước bỗng nhúc nhích lông mày, biết không phải chuyện quan trọng đối phương sẽ không quấy rầy mình tu luyện, lách mình xông ra khỏi thác nước, đáp lên bờ, hơi nước trên người bắt đầu bốc lên.

Đợi người hắn khô rồi, Viên Phương mới đưa mật tín đã dịch xong cho hắn.

Sau khi cầm mật tín lên xem, mày Ngưu Hữu Đạo nhăn lại, sau đó dần lộ vẻ đăm chiêu, cuối cùng xé bỏ mật tín, cười khổ lắc đầu: “E đã để Thiệu Bình Ba trốn thoát một kiếp rồi.”

Nội dung mật tín Viên Phương cũng đã xem ra, chỉ nói mẫu tử Nguyễn thị gặp chuyện, những chuyện khác không nói.

Trên thực tế vì phủ thứ sử phong tỏa tin tức, không để việc xấu trong nhà lộ ra ngoài, chuyện xảy ra trong phủ thứ sử bên Thượng Thanh tông không biết rõ tình hình, Tống Thư và Trần Quy Thạc cũng không rõ, Lục Thánh Trung càng không nắm rõ tình hình, cũng không biết rốt cuộc phủ thứ sử Bắc Châu đã xảy ra chuyện gì.

Cho dù là Lục Thánh Trung hay Trần Quy Thạc, tin tức đều bí mật tập trung về phía Ngụy Đa, do Ngụy Đa gửi đi. thật sự là lltr và Trần Quy Thạc đều không tiện dùng kim sí đưa tin dưới mắt Thiệu Bình Ba, còn Ngụy Đa thì có thể mượn Thượng Thanh tông che giấu tùy tiện thả kim sí.

Đương nhiên, hiện tại Lục Thánh Trung và Trần Quy Thạc vẫn chưa biết Ngụy Đa là người bên này. Ngụy Đa ở Thượng Thanh tông cũng rất ít lộ diện ra ngoài.

Cho nên, Viên Phương hơi thắc mắc nói: “Lục Thánh Trung làm việc không tốt, phá hỏng rồi sao?”

Ngưu Hữu Đạo lắc đầu: “Không! Hắn làm rất tốt, có thể làm được đến bước này đã coi như không tệ rồi.”

Điều này tuyệt đối không ngoa, Ngưu Hữu Đạo hắn luôn chờ Thiệu Bình Ba xuất thủ, một khi bên Băng Tuyết các có phản ứng, Lục Thánh Trung sẽ ra tay ngay.

Thực ra yêu cầu này hơi hà khắc, phủ thứ sử không phải Lục Thánh Trung hắn ta muốn vào là vào, huynh đệ Triệu thị không phải Lục Thánh Trung muốn gặp là gặp. Lục Thánh Trung có thể làm đến mức vừa nhận được chỉ thị là truyền đạt ngay đến trước mặt huynh đệ Triệu thị đã rất không dễ dàng rồi.

Mấu chốt là, công tác chuẩn bị trước đó còn không thể để Thiệu Bình Ba phát giác ra, nhưng Lục Thánh Trung vẫn hoàn thành mỹ mãn ý đồ của Ngưu Hữu Đạo hắn.

Nếu nói Lục Thánh Trung làm không tốt thì khó tránh khỏi quá đáng.

Viên Phương càng không hiểu, y đã xem qua mật tín, lại hỏi: “Đạo gia, vậy sao biết Thiệu Bình Ba có thể tránh thoát một kiếp?”

Ngưu Hữu Đạo thở dài: “Rất đơn giản, nếu Thiệu Bình Ba chết rồi, Thiệu gia sẽ không chỉ công bố tin mẫu tử Nguyễn thị chết, có công bố cũng sẽ công bố chung, không lý do gì cách một thời gian nữa lại công bố tin tử của Thiệu Bình Ba cho thêm một chuyện tang sự.”

Viên Phương chớp mắt nói: “Muốn gi ết chết Thiệu Bình Ba, sao cuối cùng lại giết mất mẫu tử Nguyễn thị?”

Ngưu Hữu Đạo ha ha cười khổ nói: “Kẻ vừa chết của Thiệu gia trùng hợp là kẻ đối đầu với Thiệu Bình Ba, còn cần phải nói sao? E ba mẫu tử này bị Thiệu Bình Ba xử lý. Quá trình không khó suy đoán, có thể để Thiệu Bình Ba hạ đòn sát thủ với ba mẫu tử vào lúc này ắt có nguyên nhân. Nguyên nhân gì quá rõ ràng, ba người sớm không chết muộn không chết lại vừa vặn chết vào lúc này, rất rõ ràng là khi mưu đồ chưa thành đã bị Thiệu Bình Ba phát hiện. Haizz, ta phải nói hai huynh đệ Thiệu gia này, ta phí hết tâm tư giúp bọn hắn một chút, kết quả chuyện này cũng có thể để lộ tin tức cho Thiệu Bình Ba biết, ta cũng chẳng biết nên nói bọn hắn thế nào cho phải đây.”

Đương nhiên, hắn cũng không phải là thật sự muốn giúp hai huynh đệ kia, không thân không thích, căn bản không quen biết nhau, sao có thể có lòng tốt mạo hiểm giúp đỡ người ta chứ, chẳng qua là hắn biết cho dù Bắc Châu có rơi vào tay hai người kia cũng chẳng có gì đáng lo.

Nhưng hắn vẫn muốn nói một câu, không sợ đối thủ giống như thần, chỉ sợ đồng đội giống như heo!

Cũng làm hắn không thể không liên tục cảm thán: “Ba mẫu tử ở ngay phủ thứ sử, Thiệu Bình Ba muốn giết là giết, từ đó có thể thấy thằng nhãi kia có gốc rễ rất sâu trong phủ thứ sử Bắc Châu, vượt xa sự tưởng tượng của chúng ta, e cũng vượt xa sự tưởng tượng của Thiệu Đăng Vân, nếu không Thiệu Đăng Vân sẽ không để ba mẫu tử kia bị ngộ sát dễ dàng như vậy đâu, dù sao đó cũng là hai nhi tử ruột của lão mà. Cứ thế, Thiệu Bình Ba có thể tùy tiện xử lý ba mẫu tử kia cũng chẳng có gì là lạ.”

Dáng vẻ Viên Phương như bừng tỉnh đại ngộ, chậm rãi gật đầu, sau đó lại nghi hoặc nói: “Trên thư nói, sau khi chuyện xảy ra lúc nào cũng có thể gặp Đường Nghi đến tìm Thiệu Bình Ba, đến cầu kiến hỏi thăm tình hình Thiệu Bình Ba, kết quả là không gặp được, chẳng lẽ không phải Thiệu Bình Ba đã gặp nạn sao?”

Ngưu Hữu Đạo khoát tay: “Chính vì Đường Nghi không gặp được, mới hợp tình lý, ta mới kết luận là Thiệu Bình Ba xử lý ba mẫu tử kia. Thiệu Bình Ba làm ra chuyện này tám chín phần đã bị khống chế, chắc giờ bên Đại Thiện sơn không tiện đưa ra quyết định, muốn xem thử phản ứng bên phía ta, cũng xem thử phản ứng của Băng Tuyết các, đã chuẩn bị sẵn để bứt Thiệu Bình Ba ra bàn giao bất cứ lúc nào. Trong thời gian ngắn có lẽ Thiệu Bình Ba đừng mong được tự do!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.