Chương trước
Chương sau
Thiệu Bình Ba lạnh nhạt nói: “Ta hiểu! báo thù thì không cần đâu, thù này ta tự mang đi. Trước khi đi ta muốn tắm một chút, đi cũng cần chút thể diện, yêu cầu này không được coi là quá đáng chứ?”

Hai người nhìn nhau khẽ gật đầu với nhau, tình hình này rồi cũng không sợ hắn ta có thể giở trò gì.

Hai người cùng đưa tay ra nói: “Đại công tử, mời!”

Sau đó cùng đưa tay dìu hắn ta, Thiệu Bình Ba mở mắt ra phất tay: “Ta không ngã được đâu, có thể tự đi được!”

Hai người chỉ đành thôi, nhìn hắn ta chống người dậy, đi sau lưng hắn ta “hộ tống” hắn ta vào phòng tắm.

Đến phòng tắm, hai người nhún nhường tự mình giúp hắn ta cởi áo nới dây lưng, cũng coi như giải quyết xong tình cảm tương giao mấy năm nay.

Sau khi chỉ còn sót lại chiếc quần cộc, hai người vén màn tơ che bể tắm lên, Thiệu Bình Ba đi vào cười nói: “Các ngươi không định nhìn ta tắm chứ? Sợ ta chạy hay sợ ta tự vẫn?”

Hai người nhìn nhau, chạy thì chạy không thoát, tự vẫn không sợ, nếu thật sự tự vẫn bọn hắn đỡ phải động thủ, chỉ cần kết quả cuối cùng giống nhau là được.

Hai người buông màn tơ xuống, lui ra sau vài bước, nhìn bóng người sau màn tơ ngâm vào trong nước, nghe tiếng nước tắm rửa.

Chờ một lúc sau, Thiệu Tam Tỉnh bưng một bộ y phục tiến vào, khẽ gật đầu với hai người sau đó đi vào bên trong.

Sau khi đặt quần áo bên cạnh hồ tắm, Thiệu Tam Tỉnh liếc mắt khẽ gật đầu với Thiệu Bình Ba, tỏ ý chuyện đã làm xong.

Thiệu Bình Ba nhắm mắt ngửa đầu, thở phào ra một hơi. Hắn ta còn đang lo lắng bên phủ thứ sử xảy ra chuyện ngoài ngoài ý muốn sẽ thất thủ.

Nghĩ cách trì hoãn thời gian cuối cùng đã nhìn được kết quả mình mong muống.

Sau khi hai mắt một lần nữa mở ra, trong mắt khôi phục thần thái, trầm giọng nói: “Vẫn là câu nói kia, trước khi xảy ra chuyện mẫu tử bọn hắn có động tĩnh gì ta không thể không phát hiện được chút mánh khóe gì, chỉ có thể nói chuyện đột nhiên xảy ra, đằng sau chắc chắn có kẻ chủ mưu xui khiến, gần đây bọn hắn có gặp mặt kẻ nào khác thường không?”

Thiệu Tam Tỉnh ngơ ngác một chút, có điều nhìn thấy thần thái này của hắn ta, ngược lại lão cảm thấy rất tự tin, trả lời: “Trước đó bị chuyện này làm cho rối quá, đại công tử đúng là đã nói vậy. Lão nô nhớ lại rồi, ngày hôm nay, Võ Thiên Nam công tử của huyện thừa huyện Bình Xuyên đã vào phủ thứ sử gặp mặt hai vị công tử, việc này hơi kỳ quặc, theo lý thuyết, Võ Thiên Nam kia không có tư cách vào phủ thứ sử.”

Động tĩnh bên phủ thứ sử không thể gạt được con mắt bên này, huống hồ Võ Thiên Nam còn gặp mặt hai huynh đệ Thiệu thị.

Thiệu Bình Ba bình tĩnh nói: “Là ngươi sơ sót, lập tức tra cho ta!”

“Rõ!” Thiệu Tam Tỉnh lĩnh mệnh rời đi, rời đi trước mặt hai người ngoài màn tơ.

Hoàng Đấu và Lâm Hồ liếc nhìn nhau, loại chuyện này có thể điều tra rõ dĩ nhiên là tốt, bọn hắn không cần phải ngăn cản, có điều không rõ, vị đại công tử này đã thế này rồi còn có quan tâm đ ến mấy chuyện này nữa sao?

Thiệu Bình Ba không chút hoang mang ở trong tắm rửa.

Đợi sau một lúc, Thiệu Tam Tỉnh trở về, đi vào bẩm báo nói: “Đại công tử, đã phân phó.”

“Thay quần áo đi!” Thiệu Bình Ba đứng dậy khỏi mặt nước.

Thiệu Tam Tỉnh vội vàng hầu hạ.

Ở bên trong giày vò xong, Thiệu Bình Ba tắm rửa thay đồi mới đẩy màn tơ bước ra, vết máu trên người đã không còn, lại khôi phục thần thái của đại công tử ngọc thụ lâm phong kia.

Không đợi Hoàng Đấu và Lâm Hồ lên tiếng, Thiệu Bình Ba đã mở lời trước: “Làm hai vị bận rộn rồi, bên phủ thứ sử, ba mẫu tử Nguyễn thị, Thiệu Vô Ba, Thiệu Phục Ba đều đã gặp chuyện bỏ mình rồi!”

Hoàng, Lâm hai người chuẩn bị tiễn hắn ta lên đường nghe vậy sửng sốt, có ý gì đây?

Thiệu Bình Ba đột nhiên nói đến chuyện mẫu tử Nguyễn thị, gặp chuyện bỏ mình, đầu tiên hai người không hiểu rõ ý gì, tiếp đó không biết hắn ta nói thật hay giả.

Hai người cũng thực sự không rõ tình hình, sau khi bên phủ thứ sử phái người đến thông báo chấp hành, đột nhiên xảy ra chuyện đã loạn thành một mớ, ai còn nhớ đến việc phải cho người thông báo bên này, cũng chỉ có Thiệu Tam Tỉnh luôn chú ý sau khi có được tin liền kịp thời báo cho Thiệu Bình Ba.

Thiệu Bình Ba chỉ vào ngực mình: “Ta! Bây giờ là nhi tử duy nhất của thứ sử Bắc Châu, các ngươi giết ta, cục diện của Thiệu gia ở Bắc Châu sẽ không có người kế tục!”

Nghe thấy lời này, cộng thêm hai người Lâm, Hoàng khá hiểu rõ tâm tính của vị này con ngươi đột nhiên co lại.

Hoàng Đấu trầm giọng nói: “Người giết bọn hắn?”

Thiệu Bình Ba: “Không thể nói lung tung được, hung phạm, phủ thứ sử kia tự nhiên sẽ điều tra!”

Sắc mặt Lâm Hồ lạnh lẽo: “Người cho rằng thứ sử chỉ còn lại một nhi tử là người, chúng ta cũng không dám giết người sao?” Tay đã sờ s0ạng chuôi kiếm.

Thiệu Bình Ba không có hành động gì: “Các ngươi chẳng qua chỉ phụng mệnh hành sự, chả có gì dám hay không dám, mấu chốt là giết ra sẽ có ảnh hưởng cực lớn đến Đại Thiện sơn, thậm chí có thể nói, Bắc Châu sẽ hoàn toàn thoát khỏi khống chế của Đại Tuyết sơn, Đại Tuyết sơn sẽ bị đánh về nguyên hình.”

Hoàng Đấu đưa tay cản Lâm Hồ rút kiếm: Đại công tử, sắp chết đến nơi, đừng giãy dụa vô ích nữa!”

Rồi gã lại đưa tay ra ngoài làm dấu mời: “Ta nghĩ người cũng không muốn ngã xuống ở nơi tắm rửa này nữa, đi thôi, chọn một nơi thích hợp, chúng ta sẽ cố gắng để người không phải đau đớn, để người ra đi thoải mái dễ chịu một chút.”

Thiệu Bình Ba cũng không có ý định đi, tiếp tục bình tĩnh nói: “Mẫu tử Nguyễn thị chết không thoát khỏi liên quan với Đại Thiện sơn, mặc dù không phải do tự tay các ngươi giết nhưng ở một mức độ nào đó mà nói là bị Đại Thiện sơn bức tử! Phụ thân có lẽ sẽ hận ta, nhưng nhất định phải đối mặt với một hiện thực là, bây giờ chỉ còn mình ta là con trai. Các ngươi giết ta, ở mức độ nào đó chính là Đại Thiện sơn đã giết sạch toàn bộ nhi tử của thứ sử Bắc Châu! Các ngươi cảm thấy sau này, phụ thân có thể không hận Đại Thiện sơn các ngươi không?"

Lời vừa nói ra, trong lòng hai người Hoàng, Lâm giật thót.

Ánh mắt Thiệu Tam Tỉnh cũng lóe lên, nghiêng đầu nhìn đại công tử lâm nguy không sợ, ngạo nghễ đứng đó.

“Đương nhiên, Đại Thiện sơn cũng có thể giết cả phụ thân ta, đỡ đầu người khác chủ trì cục diện Bắc Châu, nhưng Đại Thiện sơn dám sao? Tướng sĩ trên dưới Bắc Châu đều là nhân mã dòng chính một tay phụ thân ta xây dựng, quan viên địa phương Bắc Châu phần lớn đều do Thiệu gia ta một tay bồi dưỡng, bây giờ Bắc Châu ngoài Thiệu gia ta còn ai có thể ngồi vững được ở vị trí thứ sử? Các ngươi đổi thành người khác thử xem, xem thử có xảy ra sai lầm không! Miễn cưỡng đổi Thiệu gia sẽ có hậu quả gì? Muốn thanh tẩy từ trên xuống dưới Bắc Châu diện tích lớn, nhưng Bắc Châu hai đầu đều là địch, Đại Thiện sơn dám sao?"

Bắc có Hàn Quốc nhìn chằm chằm, nam có Yến quốc muốn thu lại đất cũ, nội bộ Bắc Châu vừa loạn, hai nước sao có thể để lỡ thời cơ tốt, nhân cơ hội nhảy vào, Đại Thiện sơn làm thế nào để cản lại?

Trong lòng Hoàng, Lâm dần trầm xuống theo lời hắn ta nói.

“Đại Thiện sơn đuổi tận giết tuyệt Thiệu gia ta còn muốn Thiệu gia ta nghe lệnh Đại Thiện sơn? Các ngươi cảm thấy thiên hạ có mấy người độ lượng được vậy? Ta dám chắc chắn, cha ta sau đó sẽ hận các ngươi, tâm huyết nhiều năm của Đại Thiện sơn có thể bị hủy hoại trong giây lát bất cứ lúc nào, đây chính là hậu quả Đại Thiện sơn bức tử ta!”

“Nếu ta còn sống, phụ thân ta sẽ không hận Đại Thiện sơn, người hận chỉ có thể là ta!”

“Còn ta không muốn Bắc Châu loạn, ta đã trút toàn bộ tâm huyết vào Bắc Châu, ta cũng sẽ không cho phép bất kỳ ai làm loạn Bắc Châu, ta chỉ muốn Bắc Châu càng tốt hơn!”

“Cho nên, chỉ cần ta còn sống, ta sẽ tiếp tục cầu Đại Thiện sơn ủng hộ, Bắc Châu vẫn là Bắc Châu của Đại Thiện sơn, nội loạn trước mắt cũng có thể khống chế, chỉ là rối loạn nội bộ của Thiệu gia, sẽ không ảnh hưởng đến đại cục Bắc Châu và Đại Thiện sơn!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.