Thiệu Bình Ba lạnh nhạt nói: “Ta hiểu! báo thù thì không cần đâu, thù này ta tự mang đi. Trước khi đi ta muốn tắm một chút, đi cũng cần chút thể diện, yêu cầu này không được coi là quá đáng chứ?”
Hai người nhìn nhau khẽ gật đầu với nhau, tình hình này rồi cũng không sợ hắn ta có thể giở trò gì.
Hai người cùng đưa tay ra nói: “Đại công tử, mời!”
Sau đó cùng đưa tay dìu hắn ta, Thiệu Bình Ba mở mắt ra phất tay: “Ta không ngã được đâu, có thể tự đi được!”
Hai người chỉ đành thôi, nhìn hắn ta chống người dậy, đi sau lưng hắn ta “hộ tống” hắn ta vào phòng tắm.
Đến phòng tắm, hai người nhún nhường tự mình giúp hắn ta cởi áo nới dây lưng, cũng coi như giải quyết xong tình cảm tương giao mấy năm nay.
Sau khi chỉ còn sót lại chiếc quần cộc, hai người vén màn tơ che bể tắm lên, Thiệu Bình Ba đi vào cười nói: “Các ngươi không định nhìn ta tắm chứ? Sợ ta chạy hay sợ ta tự vẫn?”
Hai người nhìn nhau, chạy thì chạy không thoát, tự vẫn không sợ, nếu thật sự tự vẫn bọn hắn đỡ phải động thủ, chỉ cần kết quả cuối cùng giống nhau là được.
Hai người buông màn tơ xuống, lui ra sau vài bước, nhìn bóng người sau màn tơ ngâm vào trong nước, nghe tiếng nước tắm rửa.
Chờ một lúc sau, Thiệu Tam Tỉnh bưng một bộ y phục tiến vào, khẽ gật đầu với hai người sau đó đi vào bên trong.
Sau khi đặt quần áo bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564754/chuong-322.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.