Thật vất vả mới hòa hoãn lại, Thiệu Bình Ba cười, vừa tựa vào thành ghế vừa cười thảm, ha ha nói: "Vì đối phó ta, lại ầm ĩ ra động tĩnh lớn như vậy, diễn đúng là giống thật, náo loạn nửa ngày ngươi mới là người núp trong bóng tối đào hố kia, còn đào ra cái hố lớn như vậy để ta tới nhảy vào, thật có kiên nhẫn, Ngưu Hữu Đạo, xem như ngươi lợi hại, lần này ta tâm phục khẩu phục!"
Thiệu Tam Tỉnh nói: "Bất kể có phải là Ngưu Hữu Đạo hay không, Đại công tử, việc đã đến nước này, chạy mới là thượng sách, nếu người còn không đi thì sẽ không còn kịp nữa!”
Thiệu Bình Ba thở hổn hển vung tay đẩy lão một cái, khóe miệng treo giọt máu lắc đầu, "Đi? Đi đâu? Ta dốc hết tâm huyết mới có được cục diện Bắc Châu hôm nay, kêu ta chắp tay tặng người ư? Hôm nay vừa đi, tội danh này sẽ thực sực rơi vào đầu ta, ta sẽ không còn khả năng xoay người nữa, Đại Thiền sơn đương nhiên sẽ truy sát ta đến cùng, bọn họ sẽ không bỏ qua cho ta! Ai dám thu nhận người từng đắc tội Băng Tuyết các chứ? Không đi được, cũng không thể đi… Ta còn chưa thua đâu!"
Thiệu Tam Tỉnh nóng nảy, "Đại công tử, đừng hành động theo cảm tính, Đại Thiền sơn vì mình, họ sẽ không để ý đến chết sống của người đâu, Thứ Sử đại nhân cũng không bảo vệ được người! Tạm thời thoát thân trước đã, chờ tin tức thả ra, chờ đến khi Băng Tuyết các bên kia tra ra được tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564751/chuong-319.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.