Nguyễn thị: "Các con bức tử hắn ta, chính là thủ túc tương tàn, kêu phụ thân các con làm sao chịu nổi, kêu phụ thân các con nhìn các con thế nào? Phụ thân các con có thể tha thứ cho các con ư?”
Thiệu Phục Ba: "Lúc hắn ta ép bọn con, phụ thân có nói gì không? Không tha thứ cho bọn con thì có thể làm gì? Ông ta chỉ có mấy người bọn con là con trai, cũng không thể gi ết chết bọn con sau khi lão đại chết chứ? Đến lúc đó ai lo ma chay cho ông ta? Tiếp tục sinh đứa nữa chỉ sợ cũng không chờ được đến lúc nó lớn lên thành tài đúng không? Trẻ nhỏ há có thể gánh vác an ngoài quản trong khống chế Bắc Châu? Hơn nữa, có việc gì thì một mình con gánh chịu, không trách được lên đầu Nhị ca, chỉ cần Nhị ca có thể ra mặt, những người khác sẽ phải nhìn sắc mặt của Nhị ca, họ không dám làm gì con đâu, con tạm thời chịu chút ấm ức cũng không có gì!"
Thiệu Vô Ba: "Mẫu thân yên tâm, chỉ cần có thể đẩy ngã hắn ta, thì Tam đệ sẽ không có việc gì, cùng lắm là chịu chút trách phạt. Nếu bỏ qua cơ hội lần này, chúng ta ngược lại sớm muộn gì cũng sẽ bị hắn ta ép chết! Mẫu thân, khi cần quyết đoán thì phải quyết đoán, không thể lòng dạ đàn bà được đâu!"
"Thôi! Tùy các con đi!" Nguyễn thị bất đắc dĩ lắc đầu.
"Được!" Thiệu Vô Ba gật đầu, chắp tay nói: "Kính xin mẫu thân đến chỗ phụ thân bên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564750/chuong-318.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.