Bành Ngọc Lan bi phẫn lắc đầu phản bác: “Lăng Ba thủ thành cũng là vì tích trữ thực lực, thật vất vả mới tích cóp được, mình chẳng được dùng, lại thành may áo cưới cho người khác thì thôi, các người lại nói thành ra Lăng Ba không đủ năng lực! Không có Lăng Ba dốc hết tâm huyết ở quận Quảng Nghĩa, hắn ta lấy đâu ra tiền? Lấy đâu ra binh sĩ đi chiếm đoạt quận Thanh Sơn? Mình vất vả trồng đào ra quả lại bị người khác hai mất, còn bị bêu danh vô năng, thiên hạ này có đạo lý như vậy sao?”
“Người khác?” Bành Hựu Tại cúi người tự nâng nữ nhi dậy, lau lau nước mắt của nữ nhi: “Không có “người khác”, Thương Triều Tông không phải người khác, là nữ tế của con. Là một nửa nhi tử của con, cùng con, cùng ta, đều là người một nhà.”
Bành Ngọc Lan đau buồn nói: “Cha, lời tình nghĩa này cha cũng có thể nói được sao? Trăm phương ngàn kế cướp giật gia nghiệp của nhạc phụ, có người nhà nào như vậy sao?”
Bà vô cùng đau lòng. Người một nhà cũng phải xem tình huống thế nào. Có một số việc trước giờ vẫn là một giọt máu đào hơn ao nước lã, Phượng gia nhọc nhằn khổ sở gây dựng nên gia nghiệp, tương lai vẫn muốn truyền cho nhi tử của mình, giờ thì hay rồi, gia nghiệp mình liều mạng gây nên muốn truyền cho nhi tử lại phải chắp tay dâng cho người khác, còn phải cúi đầu xưng thần với người ta.”
“Nếu nói như con, Thương Triều Tông là hoàng tộc Đại Yến, hắn ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564736/chuong-304.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.