“…” Trần Đình Tú bị nói vậy á khẩu không trả lời được, nếu còn muốn đòi đi vào thì là cố tình gây sự rồi.
Có điều, lão đã thầm hạ quyết tâm, chờ lát nữa nhất định phải quan sát cẩn thận xem có đúng là không có hạt bụi nào không.
Thực ra trong lòng mọi người đều nghĩ giống nhau, lát nữa sẽ nhìn kỹ xem rượu có sạch như vậy thật không.
Ai cũng có d*c vọng muốn thử xem những thứ mới lạ mà.
Bành Hựu Tại lại lạnh nhạt nói: “Giữ quy củ là chuyện tốt. Chờ bên ngoài đi.”
Ngưu Hữu Đạo phất tay ra hiệu cho Viên Phương. Viên Phương lập tức đứng ở cửa động hò hét vào trong: “Bê ra đi!”
Chốc lát sau, các hòa thượng bê từng thùng rượu từ trong động ra trước mắt mọi người.
Trên khung gỗ được đóng đơn giản bằng ván gỗ, có hai mươi bình rượu đặt trong rổ, vò rượu đều được đổi trành bình sứ trắng mà Thiên Ngọc Môn cố ý yêu cầu, cảm quan rất đẹp, đều là đồ Thiên Ngọc Môn cho người nung đưa tới.
Ngưu Hữu Đạo công nhận Thiên Ngọc Môn khá là có tầm nhìn, cũng biết vẻ ngoài đẹp đẽ tinh xảo sẽ quyết định giá bán. Hắn lại tò mò muốn biết Thiên Ngọc Môn có thể bán rượu ra với giá bao nhiêu.
Không bao lâu sau, mấy chục giá rượu được đặt ở ngoài động, không có nhiều thành phẩm, chỉ một ngàn không trăm lẻ tám bình.
Bành Hựu Tại xoa xoa tay, hai mắt sáng rực, đây đều là kim tệ đó!
Đẩy một giá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564735/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.