Chuyện vẽ tranh dù sao cũng còn chưa xong, ông ta tự để lại đường lui cho mình phòng bất trắc, nói trước sẽ không thu số tiền kia.
Ngưu Hữu Đạo:
"Chưởng quỹ Sở nói quá lời."
Viên Cương cau mày. Đã bị người ta sỉ nhục, mất thể diện còn phải tươi cười đưa tiền, đó là chuyện mà hắn ta không thể làm được. Nói chung, trong lòng không thoải mái, hắn ta liền quay đầu đi.
Sở An Lâu liếc mắt, để ý thấy phản ứng của Viên Cương, hai tay giao nhau đặt trên bụng, buông tiếng thở dài:
"Vốn về lý, sau khi vẽ tranh xong, tiên sinh nên rời nơi này, nhưng nếu tiên sinh có thể làm các chủ thỏa mãn, khách sạn cũng sẽ cố gắng khoản đãi. Thế này đi, sau khi vẽ xong, tiên sinh ở lại một thời gian, xử lý xong chuyện của mình rồi hẵng rời đi. Ta vẫn còn làm chủ được chút chuyện ấy."
Ngưu Hữu Đạo thầm vui vẻ. Đây chính là hiệu quả mà hắn muốn, trông như không giúp gì được mình, nhưng cũng đã giúp mình một phen. Đối phương cũng là người rõ ràng. Lúc này hắn mới chắp tay cảm ơn:
"Chưởng quỹ Sở đã nói vậy, ta xin nhớ kỹ, không dám dừng lại quá lâu, quấy rầy."
"Không quấy nhiễu tiên sinh nữa." Sở An Lâu mỉm cười, chắp tay rời đi.
"Hắc Mẫu Đơn, giúp tay tiễn chưởng quỹ Sở." Ngưu Hữu Đạo lập tức vung tay ra hiệu cho Hắc Mẫu Đơn.
Sở An Lâu quay lưng, xua tay:
"Không cần."
Sau đó ông ta đi ra khỏi phòng.
Hắc Mẫu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564705/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.