Hàn Băng nghe xong, liên tục hừ lạnh:
“Đúng là điếc không sợ súng. Ngay cả Băng Tuyết các mà hắn cũng dám lợi dụng.”
Sở An Lâu:
“Tôi sẽ nghĩ cách tìm họa sĩ tốt nhất khác tới cho tiểu thư.”
Hàn Băng chậm bước, lắc đầu nói:
“Tốt nhất cũng vô dụng, tiểu thư nói hắn vẽ rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị thiên hạ!"
"..." Sở An Lâu không nói gì, phóng đại như thế sao?”
Hàn Băng:
“Đã truyền tin cho tiểu thư. Qua thời gian nữa, tiểu thư sẽ từ hải ngoại quay về, để hắn chờ tiểu thư về đi.”
Sở An Lâu:
"Ý của ngài là?"
...
Tầng cao nhất của khách sạn, lần thứ hai gặp mặt Ngưu Hữu Đạo, Sở An Lâu lập tức nói:
“Lập tức thả người!"
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu dặn dò Hắc Mẫu Đơn:
“Làm theo lời chưởng quỹ Sở đi.”
“Vâng!” Hắc Mẫu Đơn có phần lo lắng, đề phòng, nhanh chóng bước đi.
Sở An Lâu cũng xoay người rời đi.
Viên Cương nhỏ giọng nói bên tai Ngưu Hữu Đạo:
“Có biến gì hay không?”
Ngưu Hữu Đạo nghiêng đầu, nhỏ giọng trả lời:
“Chắc là không, không thì ông ta đi thả người luôn là được, đâu cần khách khí chào hỏi chúng ta trước như vậy làm gì.”
Hai người cũng đi ra khỏi phòng, thấy Sở An Lâu chắp tay đứng tại sảnh.
Hắc Mẫu Đơn gõ cửa từng phòng chào hỏi. Chỉ chốc lát sau, Ngô Không của Thiên Ngọc môn, Cao Mộc Lan của phủ Vạn Động Thiên, Mai Thạch Khai của Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564701/chuong-269.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.