Chương trước
Chương sau
Thế nhưng Vạn Động Thiên phủ rất khó chịu với việc này, thật sự thì cao tầng của Vạn Động Thiên phủ có hai luồng ý kiến khác nhau đối với việc Hải Như Nguyệt quản lý Kim châu, một luồng ý kiến thì vẫn giữ nguyên hiện tại, một luồng ý kiến còn lại thì muốn bỏ cũ thay mới. Hiện tại lại có một tên dám mạo hiểm tại Kim châu giế t chết sứ thần của Yến quốc, hiện tại lại đi tới Băng Tuyết các muốn gây thêm phiền phức, Vạn Động Thiên phủ cũng không gánh nổi trách nhiệm này. Hơn nữa, bọn họ còn biết được Hải Như Nguyệt lại còn dám giấu diếm Vạn Động Thiên phủ làm chuyện này làm cho Vạn Động Thiên phủ rất khó chịu, nếu không phải Hải Như Nguyệt được trưởng lão Lê Vô Hoa ủng hộ thì lần này chắc chắn phải cho Hải Như Nguyệt một bài học nhớ đời!

Cao Mộc Lan nhận được tin tức từ sư môn đó chính là khi phát hiện ra Ngưu Hữu Đạo thì lập tức ngăn cản hắn làm loạn, nếu xuất hiện tình huống nguy cấp thì có thể g iết chết tại chỗ!

Chỉ là một tên Ngưu Hữu Đạo mà thôi, đối với Vạn Động Thiên phủ mà nói, rất không quan trọng.

Thử nghĩ xem, trong tình hình như này, Vạn Động Thiên phủ làm sao có thể phái người tới giúp đỡ hắn chứ?

"Điều này..." Người đệ tử kia có vẻ hơi do dự: "Chưởng quỹ Sở An Lâu của khách sạn Thải Hồng đang đi dạo cùng với hắn, nếu hiện tại mà gọi hắn tới thì thật sự là không tiện lắm!"

Người này còn không biết thái độ của sư môn đối với Ngưu Hữu Đạo là cái gì đâu.

Cao Mộc Lan kinh ngạc: "Ngươi nói cái gì? Sở An Lâu đi dạo cùng hắn sao? Đi dạo ở đâu?"

Đệ tử: "Vòng quanh thung lũng, ngay phía ngoài của Băng Tuyết các, hình như Sở An Lâu rất khách khí với hắn nữa."

Cao Mộc Lan vội vàng đi xuống tháp đá, đi ra ngoài cửa hàng, gọi đệ tử tới chỉ dẫn cho mình, người đệ tử chỉ vào bóng người phía xa xa.

Khi thấy mục tiêu đi tới tầng cao hơn, Cao Mộc Lan lập tức bay lên phía trên, đứng chờ tại ven đường.

Cuối cùng cũng đợi được tới khi nhóm người Ngưu Hữu Đạo đi tới, khi đi qua nơi này chỉ thấy Sở An Lâu chỉ vào một cửa hàng đang làm nghề điêu khắc mà nói: "Cửa hàng này cũng vừa mới mở, những môn phái của giới tu hành lên lên xuống xuống rất bất thường, rất nhiều cửa hàng đều thay đổi liên tục..."

Người đệ tử tới gần người Cao Mộc Lan, nói nhỏ: "Bốn người phía sau đã xác nhận, chính là Hắc Mẫu Đơn, Đoạn Hổ, Ngô Tam Lưỡng, Lôi Tông Khang. Người trẻ tuổi đi cạnh Sở An Lâu cũng rất giống với mô tả, chính là Ngưu Hữu Đạo!"

Bốn người Hắc Mẫu Đơn, lúc trước chính là bốn tán tu mà không ai thèm để ý, thế nhưng hiện tại chính là đối tượng gây nên rất nhiều người chú ý.

Cao Mộc Lan yên lặng, Sở An Lâu cũng không phải khách khí với Ngưu Hữu Đạo, đây rõ ràng chính là đang làm hướng dẫn viên du lịch cho Ngưu Hữu Đạo nha!

Ngưu Hữu Đạo chính là hung thủ giế t chết sứ thần của Yến quốc nha! Đã có thân phận là tội phạm rồi, thế mà Sở An Lâu vẫn công khai dẫn Ngưu Hữu Đạo đi du ngoạn khắp nơi nữa, Sở An Lâu này có ý gì đây? Còn ý của Băng Tuyết các là sao? Tại sao ta cảm giác là họ đang cố gắng thả ra một tin tức, Ngưu Hữu Đạo chính là bị bọn họ bảo vệ chứ?

Tình hình có điều thay đổi nên Cao Mộc Lan không dám tự tiện làm chủ, nàng nhanh chóng bay trở lại cửa hàng của mình, nhanh chóng viết một phong thư khẩn cấp gửi về cho sư môn...

Trong phòng không nhuốm bụi trần, mặt đất được lát bằng ngọc trắng noãn, phòng tắm có thể tắm suối nước nóng, thư phòng có đầy đủ bút mực giấy nghiên, phòng khách thì tinh xảo trang nhã, trên tường treo đầy tranh chữ, những vật bày biện xung quanh đều rất xuất sắc.

Mà gian phòng này cũng là phòng cao nhất của khách sạn, vị trí còn cao hơn nhiều hẻm núi, chỉ cần đẩy cửa sổ ra cũng đã có thể nhìn thấy tình hình trong thung lũng của Băng Tuyết các, khi trông về phía xa còn có thể thấy được Mộc Tuyết Thiên Sơn.

Sau khi xem xét toàn bộ căn phòng một lần thì Bùi nương tử rất là cảm khái, nàng cũng không phải là chưa từng ở trong khách sạn Thải Hồng, thế nhưng nàng vẫn không biết trong khách sạn lại có căn phòng có hoàn cảnh tốt như vậy, thật sự không hổ là phòng chiêu đãi khách quý không cho người ngoài thuê, xem ra là đi theo Hiên Viên Đạo mới có thể ở đây một lần.

Sau khi tắm và đổi quần áo thì tên ẻo lả mới ra ngoài, Bùi nương tử nhìn lại thì sững sờ, nàng ta đổi lại thành nữ trang rồi sao?

"Công tử, người không đóng giả nam nhân nữa sao?" Bùi nương tử hỏi lại một câu.

Tên ẻo lả mặc một bộ váy dài màu hồng, đi tới trước bàn trang điểm rồi ngồi xuống, chu môi ra: "Người chưởng quỹ kia chỉ liếc mắt cũng đã nhìn ra ta là nữ, không giấu diếm được chút nào cả, không đóng giả nữa, mau mau giúp ta chải đầu!"

Bùi nương tử im lặng, chẳng lẽ hôm nay người mới biết sao? Nàng đi tới gần bàn trang điểm, cầm lược lên chải đầu giúp cô nàng kia: "Công tử vẫn là mặc nữ trang xinh đẹp nhất."

Tên ẻo lả: "Giờ kêu là công tử ta thấy là lạ, đừng kêu nữa."

"Vâng, tiểu thư." Bùi nương tử lắc đầu.

Tên ẻo lả chỉ chỉ xung quanh: "Ngươi xem xem, đây mới gọi là khách sạn chứ, những nơi ở lại trên đường đi đều là nơi rách nát, mặc dù chỗ này hơi nhỏ thế nhưng còn lịch sự và tao nhã hơn cả trong cung nữa."

Bùi nương tử: "Người ta nói nơi này để chiêu đãi khách quý, không phải ai cũng có thể vào ở."

Sau khi trang điểm xong, tên ẻo lả đứng dậy xoay một vòng, dáng người thướt tha, váy áo bay một vòng rồi lại rơi xuống, sau đó kéo kéo váy mà hỏi: "Thế nào, xinh đẹp không?"

Bùi nương tử đặt cái lược xuống rồi khen: "Rất đẹp, tiểu thư xinh đẹp nhất rồi."

Tên ẻo lả rất hài lòng: "Đi nào, chúng ta đi tìm tên Hiên Viên Đạo kia đi chơi đi." Nói xong nàng quay người lại đi luôn.

"Tìm hắn chơi?" Bùi nương tử còn tưởng mình nghe nhầm, rất khó tin nha, nha đầu này đổi tính rồi sao? Vội vàng kéo nàng ta lại: "Tiểu thư, tiền đặt cược của người đã thua một trận rồi, một trăm vạn kim tệ nha! Khi trở về rất khó ăn nói."

"Ai nha, việc này để ta tới chịu trách nhiệm, ngươi không cần lo lắng, tiền tài chính là vật ngoài thân, nói tới tiền chi cho dung tục."

Nói về tiền đó chính là dung tục sao? Bùi nương tử thật sự muốn hỏi nàng ta, người lấy được tiền ra hay sao?

Tên ẻo lả này cũng đâu thèm để ý lắm, vội vàng chạy ra ngoài, thế nhưng vừa ra khỏi cửa thì cử chỉ của nàng rất nhãn nhặn, cả người đều như là một thục nữ vậy, chỉ là đôi mắt nhìn loạn khắp nơi đã bán rẻ nàng ta.

Tầng trên cùng của khách sạn được ấu tạo là gian phòng hình vòng, ở giữa có một phòng khách tròn rộng, có bàn có ghế dựa, rất đơn giản mà đầy lịch sự, nhẹ nhàng thoải mái. Ở ở chính giữa phòng khách có một cầu thang vịn, nối thông tới tầng dưới.

Bùi nương tử cũng đi ra ngoài, hỏi: "Tiểu thư, người muốn đi đâu?"

Tên ẻo lả kia nhìn chung quanh rồi hỏi: "Cái tên Hiên Viên Đạo kia ở phòng nào vậy? Đã trở về hay chưa?"

Bùi nương tử: "Ta không biết, ta vẫn ở cùng người trong một phòng, làm sao biết được hắn đã về hay chưa."

Có lẽ là nghe được tiếng nói chuyện nên Lưu Phong Hải và Sài Phi ở gần đó cũng mở cửa ra.

Mà đúng lúc này, từ dưới tầng truyền lên tiếng bước chân, một hầu phòng ló đầu lên trước, đằng sau là Sở An Lâu rồi tới lượt bọn người Ngưu Hữu Đạo cũng dần dần đi lên.

Vừa tới nơi đây, bọn người Ngưu Hữu Đạo đương nhiên là phải xem xét hoàn cảnh xung quanh, khi nhìn thấy đám người Bùi nương tử ở đó thì hơi sửng sốt, ánh mắt họ đều tập trung vào trên người cô gái mặc bộ váy dài màu hồng.

Tóc vấn cao, thân thể thướt tha, eo nhỏ ngực lớn, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt trẻ trung mà xinh đẹp, khi nhìn vào cảm giác rất đẹp mắt, nhất là luồng cảm giác thanh xuân dào dạt kia khác biệt hoàn toàn với khí chất của tiểu thư khuê các.

Nếu không phải nàng ta đứng cạnh mấy người Bùi nương tử thì Ngưu Hữu Đạo rất có thể là nhìn nhầm.

Cái tên ẻo lả kia thế mà đổi lại thành nữ trang, vậy mà còn là một mỹ nhân hiếm thấy nữa chứ... mấy người Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc mà nhìn nhau.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.