Chương trước
Chương sau
Tin tức từ sư môn truyền tới rất rõ ràng, đó chính là muốn xử lý Ngưu Hữu Đạo, người của sư môn cách Băng Tuyết các gần nhất cũng đang nhanh chóng chạy tới đây, phân tán khắp nơi làm kẻ chỉ điểm, thế nhưng nơi này rất rộng lớn nên số người còn chưa đủ dùng. Thế nhưng cũng không quan trọng lắm, bởi vì phần lớn người của sư môn đã sắp tới đây rồi.

Đã phát hiện được Ngưu Hữu Đạo rồi, thế nhưng tại sao hắn lại đi cùng Sở An Lâu được, Sở An Lâu lại còn tự thân tiếp khách nữa chứ, tình hình là như nào đây?

Bối cảnh của Sở An Lâu thuộc dạng đỉnh cao nhất của thiên hạ, chỉ cần dùng một câu cũng có thể xóa sổ Lưu Tiên tông rồi, tuyệt đối không phải là đối tượng mà Lưu Tiên tông có thể trêu vào, cả thiên hạ này cũng không có mấy người dám trêu vào, chuyện này cũng không phải việc nhỏ gì, tình hình quan trọng cho nên Tiêu Thiết nhanh chóng trở lại cửa hàng, viết một phong thư rồi khẩn cấp truyền lại sư môn!

Xuống vách đá, vượt qua một con sông và đi tới một vách đá khác, Sở An Lâu chỉ vào một cái ao bốc lên khói trắng rồi giới thiệu: "Ở bên này có rất nhiều suối nước nóng, ngâm ở đây rất là dễ chịu, chúng ta cũng đã chuẩn bị cho tiên sinh một suối nước nóng ở trong phòng riêng, khi trở về tiên sinh cũng có thể ngâm thử, xem cảm giác như thế nào."

"A, thỏa mãn trên cơ thể cũng là bình thường, như vậy ta cũng phải thử một lần." Ngưu Hữu Đạo đáp ứng, nhìn lại xung quanh, thừa dịp khi vượt ngang qua hẻm núi không có người nào, hắn hỏi: "Chưởng quỹ đối đãi ta như vậy thật sự làm ta khó xử, chuyện này là sao vậy?"

Sở An Lâu cười nói: "Đại tổng quản nói rằng phải chiêu đãi tiên sinh thật tốt, có chuyện gì hãy chờ tiên sinh nghỉ ngơi tốt rồi nói."

"Đại tổng quản?" Ngưu Hữu Đạo kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"

Sở An Lâu: "Cụ thể như nào thì ta cũng không biết, thế nhưng đại tổng quản luôn nói một là một, nói hai là hai, đã nói rằng phải chiêu đãi tốt tiên sinh thì chắc chắn sẽ chăm sóc tiên sinh thật tốt, sẽ không có ác ý!"

Ngưu Hữu Đạo không nói gì nữa.

Hắn thật sự là không biết cái gì sao? Chỉ sợ không ai có thể rõ ràng chuyện này hơn hắn cả.

Tại thành Trích Tinh vẽ tranh cho Hắc Mẫu Đơn cũng không phải là mục đích của hắn, mục đích của hắn là Toa Huyễn Lệ, mục đích chân chính khi vẽ tranh cho Toa Huyễn Lệ cũng không phải vì nàng ta, mà là Băng Tuyết các!

Từ khi biết được rằng Toa Huyễn Lệ và Tuyết Lạc - các chủ Băng Tuyết các là bạn tốt thì hắn đã nghĩ tới rất nhiều thứ, rồi dần dần biến nó thành hành động!

Đạo lý cũng rất đơn giản, phụ nữ khi có được món đồ nào đẹp mắt thì có thể không khoe cho bạn bè của mình biết hay sao?

Khi tới đây, hắn cũng không phải chỉ vì Xích Dương Chu quả, mà là do hắn không thể đối đầu được với lực lượng của triều đình Yến quốc. Sau khi gi ết chết Tống Long thì hắn đã biết mình đã vướng vào một chuyện cực kỳ phiền phức.

Thế nhưng sống ở trên đời có việc nên làm, có việc không nên làm. Tống Long chắc chắn phải giết, dù cho biết được mình phải dính vào chuyện phiền phức như nào đi nữa, bởi vì có một số việc hắn không thể lùi bước, hắn lùi thế nào đi nữa thì đối phương cũng không thể tha thứ cho mình, chỉ có thể là ngươi chết ta sống mà thôi. Nếu ngay cả quyết tâm đưa thân vào tử địa để phục sinh mà không có thì hắn cũng không trở thành Đạo gia được!

Chuyện mình đã làm thì phải dám chịu trách nhiệm, có dũng khí đối mặt với hậu quả, cho dù biết triều đình Yến quốc sẽ ra tay, cho dù biết trên đường sẽ xuất hiện nguy hiểm thì hắn vẫn kiên trì chạy tới, tới đây để có thể chặt đứt cái phiền phức kia đi, cũng làm cho triều đình Yến quốc một cái cớ để dừng lại!

Hắn cũng muốn dùng cơ hội này, uy hiếp toàn bộ những kẻ nào chuẩn bị chế tạo hỗn loạn cho hắn!

Cho nên không phải là hắn không rõ, mà là hắn đã quá rõ ràng, như vậy hắn mới có thể để Sở An Lâu làm hướng dẫn viên du lịch cho mình.

Không nóng không vội, hắn dần dần nắm chặt tiến độ trong tay của mình!

Chưởng quỹ Ngô Không của cửa hàng Thiên Ngọc môn đang đứng tại trước cửa tiệm của mình, cũng đang chú ý tới đám người Sở An Lâu.

Một đệ tử vừa tìm hiểu tin tức chạy trở về, nói nhỏ: "Sư thúc, người đoán xem người ở cạnh Sở An Lâu là ai?"

Ngô Không liếc tên này rồi nói: "Thần thần bí bí cái gì? Ta lại chưa bao giờ gặp qua, làm sao biết được hắn là ai?"

Người đệ tử kia nói: "Sư thúc, hắn chính là Ngưu Hữu Đạo, người mà sư môn truyền tới để chúng ta tìm hiểu tin tức a."

"A!" Ngô Không kinh hãi, hỏi lại: "Ngươi chắc chắn chứ?"

Người đệ tử đáp: "Ta nghe rõ ràng, đằng sau người đó chính là bốn người Hắc Mẫu Đơn, Lôi Tông Khang, Đoạn Hổ, Ngô Tam Lưỡng, chính là bốn người mà sư môn nói rằng sẽ đi cùng tên kia sao? Người trẻ tuổi phía trước cũng rất giống với những lời miêu tả của sư môn, trừ Ngưu Hữu Đạo ra còn có thể là ai chứ?"

Người của Thiên Ngọc môn chưa từng thấy Ngưu Hữu Đạo, mà Thương Triêu Tông tới nhờ Thiên Ngọc môn hỗ trợ, đương nhiên phải báo lên đặc thù của mục tiêu, Viên Phương cũng không dám giấu diếm, tự nhiên phải nói rõ toàn bộ chi tiết về nhóm người Ngưu Hữu Đạo cho họ.

Mà người nhận biết Ngưu Hữu Đạo của Thiên Ngọc môn còn ở tận Nam Châu Yến quốc, muốn chạy tới đây cũng không kịp.

Hơn nữa, cao tầng của Thiên Ngọc môn cũng đã bàn bạc rồi, cũng không có ý định toàn lực mà trợ giúp Ngưu Hữu Đạo nên cũng không có người tới trợ giúp khẩn cấp, Ngưu Hữu Đạo cũng không có ý nghĩa gì đối với bọn họ, chỉ một cái Ngưu Hữu Đạo cũng không đáng để họ sai người tới trợ giúp.

Còn về phần Xích Dương Chu quả, đối với Thiên Ngọc môn mà nói có quan trọng sao? Hải Như Nguyệt chết hay sống, con trai của Hải Như Nguyệt chết hay sống có quan trọng gì không? Càng quan trọng chính là Thiên Ngọc môn đã liên lạc được với Vạn Động Thiên phủ rồi.

Theo cách nhìn của Thiên Ngọc môn thì Vạn Động Thiên phủ thay người nào quản lý Kim châu đều như nhau, chỉ cần Thương Triêu Tông có thể huấn luyện được Anh Dương, Vũ Liệt vệ còn ở trên tay họ là được rồi.

Những chuyện mà Hải Như Nguyệt và Thương Triêu Tông lo lắng đối với cao tầng của Thiên Ngọc môn mà nói, đó là không có chút vấn đề nào cả.

Thiên Ngọc môn cũng không muốn Thương Triêu Tông và Hải Như Nguyệt liên kết chặt chẽ gì, nếu hai người hợp tác quá chặt chẽ thì sự khống chế của họ đối với Thương Triêu Tông sẽ giảm bớt đi nhiều.

Cũng bởi vậy, khi Ngưu Hữu Đạo tự tiện chạy đi tìm Xích Dương Chu quả làm cao tầng Thiên Ngọc môn rất không thích, tự dưng trêu tới Băng Tuyết các rất vui sao? Nếu có chuyện gì xảy ra thì ai tới gánh trách nhiệm? Hơn nữa Ngưu Hữu Đạo lại còn gi ết chết Yến sử, hiện tại đã thành tội phạm rồi nên Thiên Ngọc môn cũng không muốn tham gia, làm sao có thể phái người tiếp viện chứ!

Đương nhiên, mặt mũi của Thương Triêu Tông thì vẫn phải cho, cho nên vẫn truyền tin tức tới nơi này, thế nhưng sự trợ giúp cũng rất nhỏ, chỉ trên danh nghĩa mà thôi.

"..." Ngô Không đưa tay vuốt chòm râu của mình mà trầm ngâm, tình hình như thế nào đây? Việc này đã vượt quá sự dặn dò của sư môn rồi!

Nhìn chằm chằm vào Ngưu Hữu Đạo đã đi xa, hắn ta còn không được phép dùng thân phận của Thiên Ngọc môn công khai tiếp xúc với Ngưu Hữu Đạo nữa, mặc dù được phép, thế nhưng khi nhìn thấy Sở An Lâu ở đó thì hắn ta cũng không dám tới chào hỏi.

Sau khi suy nghĩ một lát thì hắn ta vội vàng đi vào bên trong tiệm, chuẩn bị viết một phong thư truyền lại sư môn!

Cửa hàng của Vạn Động Thiên phủ, trong một gian phòng tại nơi sâu của cửa hàng có một người phụ nữ ngồi khoanh chân tại trên tháp đá, đó chính là chưởng quỹ của nơi này, Cao Mộc Lan.

Tiếng đập cửa vang lên, Cao Mộc Lan chậm rãi thu công, mở mắt ra rồi nói: "Vào đi!"

Một đệ tử đẩy cửa ra, đi tới gần và bẩm báo: "Sư thúc, Ngưu Hữu Đạo xuất hiện rồi!"

Cao Mộc Lan cau mày: "Lập tức để hắn tới gặp ta!"

Đối với Thương Triêu Tông mà nói, tình hình lúc đó rất nguy cấp, để cho an toàn nên hắn ta cũng phát tin tức thông báo cho Hải Như Nguyệt, để Hải Như Nguyệt mời Vạn Động Thiên phủ cũng ra tay hỗ trợ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.