Ngưu Hữu Đạo hơi nhíu mày:
“Không trêu chọc nổi là kẻ nào, nói nghe chút.”
Hắc Mẫu Đơn:
“Quên đi thôi, không nghĩ đến kẻ đó nữa, cũng vô dụng. Chúng ta không chọc nổi.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Hừm, chờ ngươi cảm thấy cơ hội thích hợp lại nói. Ta xem xem có thể báo thù giúp ngươi không!”
“Tâm của ngài ta nhận, không cần đâu, đã qua cả rồi.” Hắc Mẫu Đơn cay đắng lắc đầu.
Ngưu Hữu Đạo cảm giác được sự nặng nề trong lời nói của nàng, ha ha nói:
“Tên kia chắc mắt bị quáng gà, đen như ngươi mà cũng hứng thú?”
Hắc Mẫu Đơn trừng mắt, tay đột nhiên chụp một cái vào nước, kéo phăng cái khăn che trong nước của Ngưu Hữu Đạo.
Ngưu Hữu Đạo không nói gì, cúi đầu nhìn vị trí hạ bộ không bị che lấp dưới nước, vẫn ngồi im không nhúc nhích.
Hắc Mẫu Đơn ngang nhiên nhìn chằm chặp, mặt vô cảm, gò má ửng đỏ, ném cái khăn lại.
Ngưu Hữu Đạo chầm chậm che hạ bộ lại:
“Ngươi có thấy tẻ nhạt không?”
Hắc Mẫu Đơn:
“Thấy thiệt thòi? Nếu không ta cũng c ởi sạch xuống nước tắm rửa với ngài? Ta trông khó coi như thế sao? Chẳng qua chỉ hơi đen một chút, gương mặt cũng không kém. Ngài chưa thấy thôi, thân thể người ta thực ra rất tốt.”
Ngưu Hữu Đạo:
“Ngươi đang quyến rũ ta?”
Hắc Mẫu Đơn:
“Ta, ngài muốn, bất cứ lúc nào."
Ngưu Hữu Đạo khẽ lắc đầu:
“Vô nghĩa. Ngươi nghe cho rõ, từ lúc ngươi đi lại bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564674/chuong-242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.