Cấm chế trên người dịch tốt đã được giải khai, mặc dù vậy, toàn thân gã vẫn run rẩy kịch liệt, con ngươi đờ ra không có phản ứng, khóe miệng rỉ máu đen.
Đoạn Hổ ngượng ngùng: “Đạo gia, là ta chủ quan.”
Bôn ba qua lại, chạy tới chạy lui, thật vất vả mới bắt được mục tiêu, muốn ép hỏi ra kẻ đứng đằng sau, kết quả lại gã lại tự tử, thực sự hổ thẹn.
Ngưu Hữu Đạo thuận tay giật một bộ y phục trong phòng tới ném xuống đất, nhanh chóng dùng mũi chân chặn vào cổ dịch tốt không cho máu ở khóe miệng gã chảy xuống sàn nhà, sau đó mới quay lại nói: “Không trách ngươi được, ai ngờ được nhãn tuyến ở dịch trạm lại là tử sĩ. Nhưng lần sau phải chú ý.”
“Vâng!” Đoạn Hổ xấu hổ gật gật đầu, quả thực gã làm việc không cẩn thận.
Ngưu Hữu Đạo nhìn quanh phòng, ra lệnh: “Cẩn thận lục soát một chút, không được bỏ sót bất kỳ manh mối khả nghi nào. Đồ nào lấy ra rồi, nhớ phải đặt lại đúng vị trí.”
“Vâng!” Đoạn Hổ thưa vâng, lập tức lục tung lên.
Ngưu Hữu Đạo cũng không nhàn rỗi, nhưng hắn không vội ra tay, mà chậm chậm sờ sờ tay kiểm tra.
Rất nhanh, hắn lục ra lồng chim trên lầu các, trong đó còn mấy cọng lông của kim sí. Ngưu Hữu Đạo cầm lên nhìn một chút, rồi đặt lại lên nóc nhà.
Lật đệm giường lên, thấy một miếng giấy gấp gọn, Đoạn Hổ mở ra xem, sửng sốt: “Đạo gia, ngài xem này!”
Ngưu Hữu Đạo ngồi xổm dưới đất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564653/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.