Hắc Mẫu Đơn quan sát tứ phía, lại nghi ngờ hỏi: “Chỉ vì hai mươi vạn này mà quyết định đồng ý kết bái sao?”
Hai mươi vạn? Khóe miệng Ngưu Hữu Đạo hơi nhếch lên trào phúng. Người ta không phải vì hai mươi vạn. Người ta thấy hắn có thể dễ dàng đưa một lễ ra mắt lớn như vậy, nên chờ mong hậu lễ sau này của hắn!
Nhưng hắn không giải thích, để cho nàng tự nghĩ.
Thấy hắn không nói, Hắc Mẫu Đơn cũng không hỏi nữa, nhưng vẫn nhắc nhở: “Độ Vân Sơn này tuyệt đối không phải nơi lương thiện, Đạo gia tỏ ra giàu có như vậy, cẩn thận đối phương thấy tiền tài sẽ nổi dị tâm!”
Ngưu Hữu Đạo lạnh nhạt nói: “Dù giờ cẩn thận cũng đã chậm. Người ta có lòng dạ khác, chúng ta cũng không chạy được. Nếu gã không đồng ý kết bái, chúng ta có thể gặp phiền phức thật đấy. Nhưng gã đã đồng ý rồi, ngươi có thể không cần lo lắng nữa, sẽ không sao đâu.”
Chính hắn bày ra cục diện này, đương nhiên phải hiểu rõ nguy hiểm.
Hắn đã nói rồi, trên người chỉ có chút đồ này, đối phương muốn làm gì hắn sẽ phải cân nhắc một chút. Vạn nhất trên người hăn chỉ có chút đồ này thật, động vào hắn, đương nhiên sẽ không còn hậu lễ trong tương lai. Người vừa gặp mặt đã đập ra hai mươi vạn làm lễ ra mắt, hậu lễ trong tương lai sao không đáng mong chờ chứ? Mà người có được số tiền lớn như thế tìm đến tận cửa, chưa biết tình huống cụ thể, có lẽ Vân Hoan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564647/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.