Ánh mắt đang nhìn chằm chằm sơn động của Thương Thục Thanh lại dời lên người ông, hiếu kỳ nói: “Mông bá bá, không phải tu sĩ bế quan tu luyện là chuyện rất bình thường sao? Vì sao người lại cảm khái như vậy?”
Mông Sơn Minh: “Mặc dù ta không phải tu sĩ, nhưng trước kia từng tiếp xúc rất nhiều, cũng khá hiểu về tu sĩ. Tuy bế quan tu luyện là chuyện hết sức bình thường, nhưng không đến mức như hắn. Thông thường, tu luyện đều có thể dừng lại bất cứ lúc nào, có tình huống gì đột nhiên phát sinh cũng đều có thể tự ứng đối được. Nhưng có một loại tu luyện không phải bế quan tu luyện bình thường, khi tu vi sắp đột phá bình cảnh để tiến giai lên cảnh giới kế tiếp, lúc này tu sĩ sẽ rất yếu ớt, không có khả năng tự vệ gì, ngay cả một đứa trẻ lên ba cũng có thể giết hắn, không thể chịu được quấy nhiễu, nếu không nhẹ thì tu vi cả đời sẽ bị hạn chế, nặng thì tẩu hỏa nhập ma, nghiêm trọng hơn sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Quận chúa nhìn bộ dạng như lâm đại địch của hắn, còn mời chúng ta cử người đề phòng bốn phía, quận chúa cảm thấy hắn thuộc dạng bế quan tu luyện nào?”
Thương Thục Thanh hãi hùng khiếp vía: “Hình như là cái sau!”
Mông Sơn Minh gật đầu: “Ta cũng nghĩ vậy! Quận chúa nói đã từng thấy hắn động thủ ở Nam Sơn tự, ba sư huynh đều tùy tiện thua trong tay hắn, kết hợp với tình huống hiện tại, e là hiện giờ vị này đang bế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564576/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.