Ngưu Hữu Đạo nhấc tay gõ gõ sau vai Viên Phương: “Lão Hùng, nghe chưa, lời Hầu Tử rất có lý. Chức trụ trì của ngươi chi bằng tặng cho Hầu Tử làm đi.”
Viên Phương giống như được cảnh tỉnh, sững sờ ngay tại chỗ, kinh ngạc nhìn Viên Cương thất thần, trong miệng tự lẩm bẩm. “Núi không so cao, có tiên là nổi tiếng, nước không so sâu, có rồng thì ắt linh...”
Ngưu Hữu Đạo cùng Viên Cương lần lượt dừng bước, đều quay người nhìn hắn ta.
Viên Phương chợt bước nhanh về phía trước, chắp tay trước ngực với Viên Cương, mặt kích động nói: “A Di Đà Phật, nếu không nhờ vào chân ngôn của Viên gia, không biết bần tăng còn chấp mê đến khi nào!” Dứt lời bái thật sâu.
Ngưu Hữu Đạo và Viên Cương nhìn nhau im lặng, trong lòng đều nói thầm, yêu tinh kia tưởng là thật!
Viên Phương đứng thẳng dậy, lại bổ sung thêm một câu: “Có điều xây Nam Sơn tự ở đây cũng không được, quá hẻo lánh, quan lại quyền quý sợ là nghĩ hết cách cũng chẳng cách nào tìm được đến đây.”
Hai người quay đầu bước đi, coi lời hắn ta như tiếng đánh rắm, có quỷ mới có ý định giúp ngươi xây chùa ở đây.
Hai người cũng đã sớm lĩnh giáo, chỉ cần nói tới chuyện Nam Sơn tự, yêu tinh kia sẽ rất nghiêm túc. Vui vẻ làm yêu tinh không làm, cứ quyết tâm phải làm trụ trì bằng được!
Tiện đường vòng đến lưng một ngọn núi có một dòng sông nhỏ chảy xiết, hình ảnh náo nhiệt dưới sông hấp dẫn ba người ngừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3564575/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.