Thương Thục Thanh nhìn về phía Viên Cương, Viên Cương nhẹ gật đầu xem như đáp ứng, cũng không uống trà, liền đứng dậy rời đi. Trên thực tế Viên Cương có thói quen, người khác chủ động đưa đồ ăn tới cửa gã sẽ cảnh giác. Một khi Đạo gia ăn, gã sẽ không vội đụng vào. Trà cũng vậy, tất nhiên phải đợi một lát nữa mới có thể ăn uống được.
Không phải để Ngưu Hữu Đạo thử độc, cũng không phải không tin Thương Thục Thanh, mà là vạn nhất có vấn đề gì, hai người đều ngã xuống, đến lúc đó ngay cả người đi ứng đối cũng chẳng có.
Dưới ánh trăng chỉ còn hai người, Thương Thục Thanh mấy lần muốn nói lại thôi, kỳ thật rất muốn hỏi Ngưu Hữu Đạo muốn đi đâu bế quan tu luyện, có điều cuối cùng vẫn không hỏi, chỉ nhìn mái tóc đuôi ngựa tùy tiện cột lại của Ngưu Hữu Đạo hỏi:
- Vì sao Đạo gia không búi tóc?
Ngưu Hữu Đạo ha ha nói:
- Chưa từng búi, không làm được, cũng lười búi.
Thương Thục Thanh ừ một tiếng, không nói gì thêm, ngồi thêm một lát rồi rời đi.
Đêm đó, Viên Cương đi vào phòng Ngưu Hữu Đạo, nhắc nhở Ngưu Hữu Đạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa:
- Phượng Nhược Nam vào phòng Thương Triều Tông qua đêm, vài đồ dùng hằng ngày cũng dọn tới, hình như đã chính thức ở chung.
Ngưu Hữu Đạo mở hai mắt, cười hì hì:
- Lam Như Đình này đúng là vô sĩ, thật sự đã làm như vậy rồi.
Chậc chậc lắc đầu, còn nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293268/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.