Chương trước
Chương sau
Lam Như Đình nói: 

- Sở dĩ Thiên Ngọc môn ngầm cho phép chúng ta cưỡng chiếm huyện Thương Lư chính là vì chúng ta dùng cái cơ muốn hoàn toàn khống chế huyện Thương Lư mới dễ dàng tìm kiếm, để từ đó việc chỉnh đốn tối thiểu với huyện Thương Lư vẫn phải hoàn thành. Chỉnh đốn như vậy kéo dài khoảng ba tháng hẳn là không thành vấn đề. Mặc kệ thế nào thì bên Kim Châu kia hẳn sẽ có kết quả rồi. 

Vị mưu sĩ này cũng không phải ăn chay, bẫy liên hoàn đã làm xong, Ngưu Hữu Đạo phát hiện mình quá lo lắng rồi, sau khi hơi do dự một phen, hắn nói: 

- Vương gia, ta và Hầu Tử có thể phải rời đi một thời gian. 

Lời này vừa nói ra, ba người Thương Triều Tông ngạc nhiên nhìn nhau, bên này vừa cởi trần nội tâm nói cho ngươi bí mật này, ngươi muốn đi? 

Thương Triều Tông vội hỏi: 

- Bản vương có chỗ nào lãnh đạm sao? 

Ngưu Hữu Đạo biết đối phương hiểu lầm ý mình, cho rằng mình muốn đi liền khoát tay nói: 

- Vương gia hiểu lầm, ta có chút trạng thái trong việc tu hành, cần tìm một nơi tuyệt đối an toàn bế quan tu luyện, nơi này dù sao cũng đang trú đống trên thế lực khác, ít nhiều nguy hiểm với việc bế quan của ta. Thông báo với vương gia là mong bên vương gia tìm cơ hội thích hợp yểm hộ cho ta rời đi, tránh bị người ta để mắt tới. 

Hắn không hề nói ngoa. Hắn sớm đã đến cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, trên đường cũng cảm giác được, nội tức va chạm càng ngày càng lợi hại, đã đến lúc sắp đột phá Trúc Cơ kỳ. Hắn không dám luyện hóa pháp truyền hộ thân phù trong cơ thể là sợ mình không áp chế nổi, nhất định phải tìm nơi an toàn bế quan. Chuyện này hắn cũng đã nói trước với Viên Cương rồi. 

Viên Cương biết đây là chuyện lớn, rất quan trọng với Đạo gia nên dĩ nhiên muốn đi theo hộ pháp. 

Hắn đã nói như vậy, mấy người còn có thể nói gì, có điều ít nhiều vẫn hơi lo lắng vị này một đi không trở lại. Viên Cương dễ nói, bên này đều có thể nhận ra Ngưu Hữu Đạo là một người cực kỳ lí trí, loại người này không dễ dàng bị chi phối, một mực không chịu thổ lộ tâm tình với bên này.

Mấy người sau khi giao lưu ở tầng hầm xong liền ai về nơi nấy. Không lâu sau Thương Thục Thanh lại đích thân đưa một ấm trà đến tiểu viện Ngưu Hữu Đạo ở. 

Trong viện bày một chiếc bàn nhỏ, ba người cùng ngồi ngắm trăng, lúc Thương Thục Thanh châm trà, hỏi một câu: 

- Đạo gia, bên chúng tôi lựa chọn vài nhân thủ thích hợp, cái cách khâu vết thương cứu chữa kia, ngày mai có thể mời Viên gia... 

Ngưu Hữu Đạo tiện tay chỉ về phía Viên Cương bên cạnh: 

- Dạy hay không là chuyện của hắn, đừng hỏi ta. 

Thương Thục Thanh lại thử dò xét nói: 

- Tẩu tử ta tương đối hứng thú với cái này, cũng muốn cử vài người đến học, thậm chí có thể sẽ tự mình đến học, không biết có tiện không? 

Ngưu Hữu Đạo lại chỉ chỉ ngón cái về phía Viên Cương: 

- Không liên quan đến ta, nói với hắn ấy. 

Dứt lời bưng chén trà lên uống. 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.