Ngưu Hữu Đạo xòe hai tay:
- Còn làm gì nữa? Đương nhiên là mua lễ đề thân cho vương gia! Vương gia yên tâm, số tiền này, một văn ta cũng không chiếm làm của riêng, mua cái gì đều có các thân vệ bên kia ký tá đàng hoàng. Ta không thèm tham chút lợi ấy!
Ba người trợn mắt há mồm, thực sự á khẩu, không nói nổi câu gì. Quả thực bọn họ không thể tiếp thu nổi công dụng của số tiền này. Ngươi mượn tiền của Phượng Nhược Nam để mua lễ đề thân muốn xin kết hôn với Phượng Nhược Nam? Sao chuyện này…phức tạp quá! Việc mất mặt thế này cũng chỉ có ngươi là làm được, chúng ta không thể! Có thể thông cảm cho tâm tình của ba người họ, đường đường xuất thân phủ Ninh Vương, dù có sa sút nhưng trong máu vẫn là quý tộc, nào có ai đi làm cái chuyện không biết xấu hổ này.
Thương Triều Tông hơi choáng váng, cảm giác sắp ngất xỉu đến nơi. Vì đại cục, y cưới Phượng Nhược Nam cũng được. Có điều cưới nàng ta theo cách thế này… bảo sau này y đối diện với nàng ta làm sao? Thương Triều Tông thực muốn khóc mà, đau khổ nói:
- Đạo gia, nếu ngươi muốn ta cưới Phượng Nhược Nam, sao lại mượn tiền của nàng ta mua lễ đề thân?
Ngưu Hữu Đạo cả kinh, đáp:
- Hỏi ngài mười ngàn kim tệ, ngài kêu nghèo không có. Ta chỉ là một tu sĩ mới xuống núi, moi đâu ra mười ngàn kim tệ ứng ra đây?
Thương Triều Tông gần như gào thét:
- Vậy cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293200/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.