Thương Thục Thanh nhỏ gan nghĩ bụng:
- Như vậy chỉ có thể lừa được một lát, không lừa được lâu dài, sau này chúng ta không đưa đồ ra được, chẳng phải sẽ gặp phiền phức sao?
Ngưu Hữu Đạo xem thường:
- Quận chúa, ta không thích nghe nói thế. Sao lại nói là lừa gạt? Chẳng phải coi ta là tên lừa đảo sao?
Thương Thục Thanh nghĩ bụng, ngươi làm vậy không phải lừa gạt thì là gì? Có điều ngoài mặt vẫn khoát tay một cái:
- Đạo gia hiểu lầm, ta không có ý này.
- Ta biết Quận chúa không có ý này, ta hiểu, không cần giải thích! Quận chúa, đây không phải là lừa gạt, đây gọi là thủ đoạn. Có ai gặp tên trộm nào sợ bị bắt mà không đi trộm chưa? Lăn lộn trên giang hồ, tam giáo cửu lưu, mỗi người đều muốn đặt chân chốn ấy, đều phải dụng hết các bản lĩnh thần thông của mình, bước đầu tiên còn không dám bước chỉ lo lật thuyền thì đừng có chơi! Sau này Phượng Nhược Nam trở thành thê tử của vương gia rồi, chẳng nhẽ Phượng Lăng Ba vẫn muốn giết nữ tế để nữ nhi làm quả phụ sao? Lại nói, chỉ cần có nhân mã trong tay, có đất đặt thân an ổn, có không gian để vẫy vùng, chúng ta cũng không phải người chết, có ai sống mà bị nghẹn chết được không? Sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biến nhân mã thành người của mình. Bên này, Phượng Lăng Ba cũng chỉ là một con rối, người thực sự đáng quan tâm là Thiên Ngọc Môn kia. Nói chung vẫn là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan/3293199/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.