Tiếng cười to của Lăng Cốt không ngừng truyền đến trên đỉnh đầu, trong tiếng cười đó, ảo giác của Hứa Thanh Mộc càng ngày càng nghiêm trọng, cậu nỗ lực phân biệt ảo ảnh và hiện thực, dường như Tống Quyết cũng rơi vào trong ảo giác.
Mà Ngọc Vấn và Chử Hòa Bình cũng giống nhau, biểu tình đều rất đau khổ.
Lăng Cốt còn đang dữ tợn kêu lên "Đi chết đi", vốn không biết rằng Hứa Thanh Mộc đã thoát ra được từ trong ảo giác.
Gã đã ở đây rất lâu rồi, không biết Hứa Thanh Mộc, càng không biết tới chuyện nhân gian, còn tưởng rằng Tống Quyết lần này tới đây chủ động tìm chết. Ngay khi gã đang chờ xem Tống Quyết hoá thành tro bụi, Hứa Thanh Mộc đột nhiên cắn phá ngón tay, viết một chuỗi phù văn ở trên tay, rồi sau đó nhẹ nhàng giơ tay lên phía trên đầu, trong hư không liền xuất hiện một xiềng xích ánh vàng.
Xiềng xích giống như một con rắn dài uốn lượn, nhanh chóng quấn lấy cổ Lăng Cốt.
Lăng Cốt không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy yết hầu đau đớn, đầu lưỡi của gã không kiềm được mà lè ra, dài tới tận ngực.
Hứa Thanh Mộc cười lạnh một tiếng, dùng sức kéo xuống, xiềng xích liền túm lấy thân thể Lăng Cốt rơi vào trong núi lửa. Trong nháy mắt Lăng Cốt đau khổ muốn chết, tay chân giãy giụa, nhưng lại hoàn toàn không có tác dụng, ảo ảnh gã tạo ra tiêu tán trong chớp mắt, còn gã thì lại rơi vào thâm trầm thống khổ.
Liệt hỏa địa ngục, thì ra là cảm giác này!
Lăng Cốt tâm niệm không thuần, vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan-nho-cua-toi-lai-len-hot-search/1091374/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.