Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi chuyện của Lăng Vân Quan vẫn diễn ra như bình thường.

Mấy ngày sau.
Trăng tròn như mâm, chiếu rọi khoảng sân trống bên ngoài Lăng Vân Quan cách đó không xa.

Khoảng sân này rất lớn, có thể chứa hơn một trăm đệ tử luyện kiếm cùng lúc thời kỳ cường thịnh của Lăng Vân Quan. Bây giờ bỏ hoang, nên được trưng dụng để làm nhà di động cho các thợ thủ công khi lên núi có thể vào ở, tốn không ít vật liệu xây dựng.
Nhóm thợ còn chưa ngủ, tụ họp ngồi trên mặt đất trống hóng mát chơi bài, nói chuyện vô cùng náo nhiệt.

"Tôi cùng giáo sư Vu đã sửa không ít kiến trúc cổ, đây là lần đầu tiên thấy Lăng Vân Quan được bảo vệ tốt như thế... Mấy cái nhà cũ ơi cũ, nhìn thì nát, nhưng toàn là mùi tiền không đấy."
"Đúng đó, mấy vị hòa thượng đạo sĩ này cũng không có ít tiền, nếu không chúng ta đã chẳng có đãi ngộ tốt như thế này đâu."

"Cũng không thể nói như vậy, đạo quan này toàn con nít, tui thấy tụi nó còn non lắm. Với lại tui cũng thấy họ thật tâm tu hành, không giống với mấy chùa miếu đạo quan chỉ lo bán đồ lưu niệm khác."
"Người có tiền chính là ông chủ ngồi xe lăn đó, chắc anh ta là tín chúng của Lăng Vân Quan, tiền tu sửa hình như là anh ta trả hết thì phải? Mấy người khác cũng tốt lắm, còn hẹn sẽ phát phúc lợi cho chúng ta hôm Trung Thu, không biết có phải là nước thần mọc tóc trong truyền thuyết không ta."

"Khó có lần nào gặp được chủ nhà tốt như vậy, chúng ta phải làm việc cho khéo mới được. Với lại tu sửa đạo cũng coi như là tích công đức chứ hả?"
...

Lúc mọi người nói chuyện xong, một người đàn ông trung niên sắc mặt vàng như nến đứng lên, vẻ mặt không được tự nhiên.
Có người hỏi gã "Uầy, Triệu sư, anh đi đâu thế?"

Người bị gọi là Triệu sư nghiêm mặt nói "Tôi về phòng hút điếu thuốc."
Người nọ nói "Vậy anh hút ở đây đi, chúng tôi không ý kiến gì đâu."

Triệu sư dừng một chút, nói "Ở đây nhiều gỗ quá, dễ cháy. Tôi... phòng tôi có nước với gạt tàn, an toàn hơn."
Mấy người nọ liền cười, sau đó khen Triệu sư "Không ngờ Triệu sư chu đáo thế, vậy cũng tốt."

"Dù sao Triệu sư đã làm nghề thợ mộc được 30 năm, tay nghề tốt còn chưa tính, làm việc cũng rất cẩn thận."
"Triệu sư à, chỉ bằng tay nghề của anh, nếu bỏ cờ bạc thì sớm xây nhà lấy vợ rồi nhỉ? Lần này lên núi phải noi theo nhóm tiểu đạo sĩ tu hành, coi như bỏ thói cờ bạc."

"Đúng rồi, thợ mộc mấy người chẳng phải có 《 Lỗ Ban Kinh hạ sách 》 à, thợ xây có học được không? Nghe nói đêm trăng tròn công lực còn mạnh hơn nữa, nếu có thể học, mấy anh dạy tui đi, đêm nay tui trù cho cái tên chủ nhà xù tiền tui hồi trước."
Sắc mặt vàng như nến của Triệu sư bỗng nhiên trở nên hồng, gã đứng thẳng dậy, vội vã nói "Một đám không có văn hóa, đã sớm nói cho mấy người biết là chẳng có thứ đồ này đâu. Đừng làm phiền tôi hút thuốc, cút đê."

Sau đó gã tự cầm lấy hộp thuốc lá rồi bỏ chạy, phía sau còn vang vọng tiếng cười sang sảng của đám đàn ông.
Thanh âm đó khiến trong lòng Triệu sư vô cùng bối rối, phải chạy thật xa mới không nghe thấy nữa, nhưng gã vẫn rất bất an.

Gã biết rõ tại sao mình lại bất an --- Gã đang nói dối, vốn gã chẳng phải về phòng hút thuốc, mà là nương tựa ánh trăng mờ ảo, lén đi tới Tàng Thư Lâu của Lăng Vân Quan từ cửa sau.
.

Tàng Thư Lâu là kiến trúc được xây dựng bằng gỗ cao nhất Lăng Vân Quan, căn cứ thế núi mà thay đổi kết cấu, mười hai thanh xà ngang giao nhau trên một cây cột chính.

Thợ thủ công bình thường khi thấy Tàng Thư Lâu này, có lẽ sẽ cảm thán cấu trúc thật xảo diệu, tính toán lực chịu rất chuẩn xác, không thể không tự hào về trí tuệ và óc thẩm mỹ tuyệt vời của những người thợ thủ công cổ đại.

Mà nếu là thợ thủ công đã học qua 《 Lỗ Ban Kinh hạ sách 》 của Công Thâu Tử, thấy Tàng Thư Các này sẽ phản ứng: cái cột này là cột trụ nhà rất quan trọng, dùng để thực hiện Chú Áp Thân, quả thật là tuyệt diệu.
Chọn đêm trăng tròn của tháng, viết tên và ngày sinh của người nào đó trên giấy rồi chôn dưới chân cột, rồi niệm chú ngữ, là sẽ đè được người này dưới thân cột. Từ nay về sau trên lưng người đó sẽ gánh sức nặng của cây cột này, ngày ngày đêm đêm không thể thở nổi, cuối cùng sẽ nghẹn mà chết.

Mà cây cột trụ của Tàng Thư Lâu lúc này đang hướng về phía trăng tròn, vừa lúc hấp thụ ánh trăng.
Triệu sư cầm tờ giấy viết tên của Hứa Thanh Mộc trong tay, lén đi vào Tàng Thư Lâu, đứng dưới chân cột.

Thực ra thì...sẽ không nghiêm trọng đâu. Triệu sư run rẩy tự nhủ trong lòng. Dù sao mình cũng chỉ mới bắt đầu học, không phải người tu hành đứng đắn gì. Hơn nữa mình cũng không có ngày tháng năm sinh của vị tiểu đạo trưởng kia. Quan trọng nhất, người muốn hại cậu ta không phải mình, mình chỉ lấy tiền thay người ta tiêu tai thôi, dù có chết đến âm phủ thanh toán thì cùng lắm chỉ là tòng phạm.
Huống hồ chi, xuống âm phủ chịu khổ là chuyện mà bây giờ không xử lý được. Trơ mắt nhìn gã đổ nợ vì cờ bạc mới là đáng sợ nhất, trả không nổi, đôi tay đã làm nên vô số thứ tinh xảo này sẽ bị người ta chặt bỏ.

Triệu sư làm tốt công tác xây dựng tâm lý, chậm rãi ngồi xuống, lấy ra cái xẻng nhỏ, cẩn thận đem bùn đất dưới chân cây cột đào ra, rồi xếp tờ giấy nhỏ cho nhỏ lại xong chôn nó xuống.
Ngay sau đó, hai tay gã bấm quyết niệm chú, ngửa đầu hướng về phía trăng sáng, nhắm chặt hai mắt, thấp giọng đem chú ngữ đã thuộc nằm lòng niệm ra.

Một lát sau, gã mở mắt, nhìn thấy ánh trăng lộ ra từ khe cửa sổ.
Dường như vẫn chẳng có gì thay đổi, thế giới vẫn bình thường như cũ.

Gã chẳng biết được tiểu đạo sĩ thoạt nhìn tiên phong đạo cốt kia có phải bây giờ đang chịu nỗi khổ áp thân hay không, vì thế vô cùng mờ mịt, cúi đầu tự hỏi: "Thành, thành công?"
Tưởng rằng sẽ không có ai trả lời lại, nhưng một khắc sau liền nghe được một thanh âm ngoài ý muốn "Tiếc quá, không được rồi."

Tiếng nói đột ngột khiến Triệu sư nhảy bẫng lên, gã hét "Á" một tiếng, đang định hỏi người tới là ai, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã cảm giác được một trận đau đớn trước ngực, dường như có một quả cân vô hình từ trên trời rơi xuống hung hăng nện sau lưng gã, gã không thể chịu nổi sức nặng lôi đình vạn quân này, thậm chí muốn rên cũng không được, gục mạnh trên mặt đất.
Sau đó, không khí trong phổi bị cướp đi một nửa, trong nháy mắt sắc mặt Triệu sư trở nên xanh tím, gã mở miệng thật lớn dùng sức thở, nhưng chẳng giải quyết được gì.

Sức nặng của lưng đè lên hai lá phổi của gã, gã không thể thở dễ dàng như bình thường nhưng cũng không thể chết được.
Đây là... Chú Áp Thân!

Triệu sư cảm thấy sợ hãi, nhưng nhúc nhích không được, gã hé miệng phát ra vài tiếng kêu vô nghĩa, tiếp đó liền thấy một đôi giày vải màu đen xuất hiện ở trước mặt.
Thân thể gã dừng một chút, rồi cố gắng ngẩng đầu nhìn, dưới ánh trăng mờ ảo thấy được khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Thanh Mộc.

Phía sau Hứa Thanh Mộc là Tống Quyết đang ngồi xe lăn, cùng với một đứa nhóc quỷ màu xám đang ngồi trên vai anh đang nổi giận đùng đùng.
Tống Quyết nhìn gã một cách lạnh lẽo, giống như đang nhìn người chết, sau đó chớp mi nói 
"Không ngờ tới thì ra là anh, đáng tiếc, tay nghề của anh rất tốt."Triệu sư luống cuống, cảm thấy được câu tiếp theo sẽ là "Về sau chỉ có thể sửa nhà cho Diêm Vương". Vì thế hắn vội vàng bắt lấy chân của Hứa Thanh Mộc mà cầu cứu, nhưng Hứa Thanh Mộc nhanh chóng lui về sau, gã chỉ bắt được không khí.
"Tôi... tôi..." Triệu sư há mồm, muốn nói gì đó, nhưng hai chữ này đã tốn không biết bao nhiêu oxi của hắn, khiến gã trợn mắt liên tục, không thể nói năng hoàn chỉnh.

Hứa Thanh Mộc nhìn gã từ trên cao, dùng thanh âm vô cùng dịu dàng nói "Linh lực của ông thấp kém mà cũng dám hạ chú hại người. Có ai đã dạy ông rằng, nếu ông không đánh lại người bị hạ chú, thì sẽ bị phản phệ không?"
Mặt mày Triệu sư hết xanh lại tím, một bên vừa thở dốc, một bên gian nan nói "Tôi... tôi sai rồi, lần sau, tôi không dám... nữa! Tha, tha cho tôi!"

Hứa Thanh Mộc không lên tiếng, Tống Quyết lạnh lùng nói "Mở miệng nhận sai rành rọt vậy, xem ra làm bậy không ít."
Tới nước này rồi, Triệu sư không gì không rõ, mánh lới của gã đã bị Hứa Thanh Mộc nhìn thấu từ lâu. Hôm nay cả hai cố ý ở đây ôm cây đợi thỏ, nhìn thấy gã mắc câu, nhìn thấy gã phản phệ, nhìn thấy gã đau khổ.


Họ thậm chí còn sẵn sàng cho gã một cơ hội, nếu gã có thể thy tay lại vào giây phút cuối cùng, gã sẽ không phải chịu đau khổ của phản phệ như bây giờ.
Nếu muốn bảo mệnh thì nhanh chóng khai báo.

Triệu sư nuốt nước miếng, chịu đựng đau khổ, nhanh nói "Phải... là có người muốn tôi hại thầy! Tôi vốn chỉ là một thợ mộc bình thường thôi, người nọ tìm tới tôi, nói là rất nhiều thợ mộc kế tục linh lực của tổ sư gia Lỗ Ban, cho nên nguyện ý dạy tôi 《 Lỗ Ban Kinh hạ sách 》 đã thất truyền. Tôi... tôi thiếu rất nhiều tiền, cũng có rất nhiều kẻ thù, nghĩ rằng có thể học, để trù kẻ thù chết..."
Hứa Thanh Mộc nhìn gã, nói "Tôi nhớ rõ Lăng Vân Quan và ông chẳng có thù oán gì, hơn nữa các đệ tử đều rất tôn trọng thợ thủ công mấy ông."

Thợ mộc vội nói: "Là, là người kia có thù với cậu! Hắn bảo là trước tiên hạ chú thầy và những người khác ở Lăng Vân Quan, nếu hữu dụng, tôi có thể xuất sư, hắn còn cho tôi chút tiền để làm vốn đánh bạc... Tôi, tôi nhất thời bị quỷ ma ám ảnh... Nhưng tôi thật sự biết sai rồi!"
Hứa Thanh Mộc ngồi xổm xuống, ánh mắt lạnh lẽo nhìn gã, nói "Người kia là ai?"

Triệu sư nói "Tôi... tôi không biết, hắn không nói tên cho tôi biết, dù sao, cũng là người rất trẻ."
Hứa Thanh Mộc và Tống Quyết nhìn nhau một cái.

Điều này phù hợp với suy đoán của họ.
Triệu sư thấy hai người không nói lời nào, trong lòng càng sợ hãi, vội vàng nói "Còn, còn có, người kia sai tôi lấy tóc của thầy, tôi... mấy hôm trước lúc tôi sửa trần nhà cho thầy có nhặt được một sợi, đã cho người đem xuống núi... Tiểu đạo trưởng, người nọ muốn hại thầy! Tôi có thể... có thể nghĩ biện pháp giúp thầy hẹn hắn ra, thầy biết hắn là ai, chỉ cần thầy... cứu tôi với, tôi chịu không nổi nữa, rất đau đớn!"

Hứa Thanh Mộc nhìn người trước mắt, cảm thấy gã ngay cả rác rưởi cũng không bằng, vì thế lười không nhìn nữa... nghiêng đầu đi, nói "Không cần."
Triệu sư càng hoang mang, nằm úp sấp trên đất mấp máy nói "Tôi có thể... tôi có thể..."

Hứa Thanh Mộc đã không còn kiên nhẫn để nghe gã nói, chen vào "Xét thấy chúng tôi không có trở ngại gì, tôi sẽ không lấy mạng của ông, nhưng phản phệ thì ông đáng phải nhận. Đau đớn dài bao lâu, thì phải dựa theo lúc ông hạ chú có bao nhiêu oán niệm. Yên tâm đi, lấy cái công phu mèo ba chân kia của ông, không chết được, nhiều nhất chỉ một năm rưỡi đổ lại."
Triệu Sư tức khắc cảm thấy sức nặng phía sau lưng càng nặng hơn, mới vài phút thôi gã đã chịu không nỗi, còn đòi một năm rưỡi...
"Với lại, đi nói cho người kia." Hứa Thanh Mộc chỉ dùng nửa mặt nói với Triệu Sư, vì thế Triệu Sư chỉ có thể thấy được một tia nguy hiểm trong mắt Hứa Thanh Mộc chợt lóe, "Tôi không chủ động gây sự, nhưng nếu có người tìm tới cửa, thì tự mình cân nhắc đi."
Nói xong Hứa Thanh Mộc chuẩn bị xoay người, nhưng trước khi đi, cậu quay đầu lại nhìn Triệu sư đang quỳ rạp trên mặt đất, đột nhiên nở nụ cười.
Nụ cười này khiến Triệu Sư không rét mà run, không biết gã lấy đâu ra sức lực, bỗng nhiên giãy giụa bò dậy bắt đầu trốn.
Hứa Thanh Mộc nhìn gã, ý cười nửa ngây thơ nửa ác ý, chậm rãi nói: "Ngại quá, còn có quà đi kèm."
Triệu Sư không biết lời cậu nói có ý gì, còn chưa kịp phản ứng, liền thấy con quỷ con trên vai Tống Quyết trên vai vui sướng "Cạc" một tiếng, vọt mạnh về phía gã, gã vốn không kịp trốn, đột nhiên cảm giác đỉnh đầu lạnh một trận, một mớ tóc bay bay lả tả trước mắt.
Rất nhanh, con quỷ con kia bay trở về bên vai Tống Quyết, giống như đang đòi quà mà "Cạc" một tiếng.
Ánh mắt Tống Quyết trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng sờ đầu nó, hoàn toàn không cảm thấy thẹn mà khen: "Đẹp lắm, rất có cảm giác thiết kế, mày nhất định sẽ trở thành một nhà tạo mẫu tóc xuất sắc trong tương lai."
Bạch Mỹ Mỹ vừa lòng, chống nạnh thưởng thức thành quả của mình —— một quả đầu kappa mới tinh phản chiếu dưới dưới ánh trăng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.