Chương trước
Chương sau

Cái câu "Không đúng" này làm tim gan phèo phổi của Tống Quyết rối loạn, anh vội vàng điều chỉnh sắc mặt lại cho đứng đắn, giống như Đường Tăng đối mặt với yêu nhền nhện, lạnh lùng mở miệng nói: "Không có gì không đúng."
Tay của Hứa Thanh Mộc còn đặt trên ngực anh, nói tiếp: "Tim anh đập thật nhanh."
"..." Tống Quyết không thừa nhận, "Không có."
Hứa Thanh Mộc chắc chắn nói: "Có mà."
Nói xong, một tay khác của Hứa Thanh Mộc xé rách áo của Tống Quyết, trực tiếp đem bàn tay đặt lên da của Tống Quyết.
Trong nháy mắt, hô hấp của Tống Quyết rối loạn, ngực nhanh chóng phập phồng, anh nhìn vào đôi mắt sáng như sao trời kia của Hứa Thanh Mộc thật gần, chỉ cảm thấy lửa nóng lại bắt đầu bùng lên, chóp mũi ngứa thật khó chịu.
Mặt Hứa Thanh Mộc vẫn nghiêm túc như cũ, nhìn chằm chằm vào Tống Quyết nói: "Anh có thấy khô nóng không? Cảm giác muốn chảy máu mũi?"
Tống Quyết: ...
Cậu đang nói lời vô nghĩa à?
Tống Quyết liều mạng chịu đựng khó chịu của bản thân, anh cảm giác được mặt mình vì khống chế quá mức mà dẫn tới cơ bắp vặn vẹo.
Nhưng anh vẫn chết không thừa nhận, nói: "Không có."
"Sao lại không có?" Hứa Thanh Mộc nóng nảy, trực tiếp xé áo Tống Quyết ra to hơn, đôi bàn tay đều đặt trên ngực Tống Quyết.
Tống Quyết: ...
Cảm giác... hít thở không thông...
Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra, Hạ Tinh Sở vọt tiến vào vội la lên: "Sư huynh, không xong rồi! Anh mau..."
Câu nói kế tiếp Hạ Tinh Sở không thể nói được nữa, cô nàng há hốc mồm nhìn hai người đang ôm lấy nhau nằm trên sô pha, rồi hóa đá.
Ba người trừng mắt lẫn nhau chừng hai giây, mặt Hứa Thanh Mộc đỏ bừng, vội vàng quát: "Không phải như em nghĩ!"
Hạ Tinh Sở đột nhiên rùng mình một cái, lui về sau đóng cửa, mãi lầm bầm một câu: "Mình không nghĩ gì hết, không nghĩ gì hết, không nghĩ,..."
Tên xảo quyệt kia mặt dày thật sự, trong nháy mắt đã khống chế tốt cảm xúc của mình, vẻ ngoài khôi phục như thường, lên tiếng: "Đợi đã."
Nửa chân của Hạ Tinh Sở đã bước ra lại thu trở về, đôi mắt cũng không dám nhìn về phía hai người.
Tống Quyết còn giả bộ phong độ nhẹ nhàng, dưỡng như một chút cũng không quẫn bách thất thố, ưu nhã  nói: "Phiền em lại nâng tôi dậy với, em biết đó, chân cẳng tôi không tiện."
Vẻ mặt của anh quá mức chính trực, thậm chí còn mỉm cười một chút, lập tức quẫn cảnh trước mắt trở lại quỹ đạo, làm Hạ Tinh Sở và Hứa Thanh Mộc đều cảm giác được bản thân đã phản ứng quá mức.
Hứa Thanh Mộc cũng hít lấy một hơi, lấy lại cảm xúc bình thường. Thật ra cũng không cần Hạ Tinh Sở hỗ trợ, cậu nhẹ nhàng ôm lấy Tống Quyết đứng dậy, đặt Tống Quyết ngồi trên xe lăn, rồi sau đó lạnh mặt hỏi Hạ Tinh Sở: "Có chuyện gì? Gào to như vậy làm chi?"
Lúc này Hạ Tinh Sở mới nhớ tới chính sự, mặt mày trắng bệch, vội vàng nói: "Sư huynh, anh tới xem Tiểu Dật đi, bé nó lại xỉu rồi!"
Trong lòng Hứa Thanh Mộc căng thẳng, trực tiếp bước nhanh ra cửa phòng, Tống Quyết và Hạ Tinh Sở cũng theo sát phía sau.
Ba người rất nhanh đã đến hậu viện của đệ tử, tiểu đạo sĩ khác cũng tới rồi, tất cả đều vây quanh bên giường Tiểu Dật không biết làm sao, Hứa Thanh Mộc đẩy tụi nó ra, đi đến bên giường xem xét tình huống củaTiểu Dật.
Cậu bé bỗng nhiên lại bắt đầu đổ mồ hôi rất nhiều, làn da nóng rực, cơ bắp hơi co rút, mạch đập rất nhanh, nhìn qua rất giống như bị cảm nắng.
Nhưng đang là buổi tối, cậu bé đang nằm trên giường không vận động cũng không có nguồn nhiệt nào, sao có thể bị cảm nắng?
Nhóm tiểu đạo sĩ đều luống cuống, có người vội vội vàng vàng đặt câu hỏi: "Không biết nguyên nhân bệnh ạ, có phải có quỷ vật không?"
Một người khác liền nói: "Mày nói bậy gì đó, quỷ nào mà dám tới đạo quan quấy phá? Hay là bệnh của Tiểu Dật tái phát?"
"Lỡ, lỡ đâu con quỷ rất lợi hại thì sao?"
Vì thế nhóm tiểu đạo sĩ càng luống cuống, mồm năm miệng mười náo loạn lên.
"Trật tự." Hứa Thanh Mộc mở miệng, mọi người tức khắc không dám lên tiếng nữa.
Hứa Thanh Mộc nắm cánh tay gầy gò của Tiểu Dật, cảm thụ mạch đập lung tung rối loạn của cậu bé, thật lâu về sau mới mở miệng: "Không phải bệnh cũ, cũng không phải có quỷ vật quấn lên, Tiểu Dật là bị người hại, là chú thuật."
"Chú thuật!"
Mọi người kinh hãi.
Hứa Thanh Mộc gật đầu, nói: "Thủ pháp này hẳn là môn hạ của Công Thâu Tử."
Tống Quyết ở ngoài đám người nghe Hứa Thanh Mộc nói, khẽ nhíu mày. Anh cũng đã đọc qua một ít sách về chú thuật, cho nên biết Công Thâu Tử mà Hứa Thanh Mộc đang nhắc tới.
Công Thâu Tử, chính là Công Thâu Bàn, cũng tên là Công Thâu Ban, Công Thâu thị của Lỗ Quốc thời kỳ Xuân Thu, rất nổi tiếng, thế nhân thường gọi là "Lỗ Ban".
Tương truyền thợ mộc Tổ sư gia Lỗ Ban có thần lực, nên lúc viết ra cuốn kỳ thư 《 Lỗ Ban kinh 》 có hai quyển thượng hạ, thượng sách là ghi lại các phương pháp kiến trúc của thợ thủ công, hạ sách thì ghi lại những thuật hại người. Hạ sách có rất nhiều chương đã thất truyền, một số chú thuật còn lại rất tinh diệu tuyệt luân, quỷ bí khó lường. Thời trước giữa thợ mộc thường có xích mích, đều sẽ lấy thuật pháp của Công Thâu Tử đánh nhau. Hoặc là khi người thợ làm việc, nếu bất mãn với chủ nhà, cũng sẽ trộm lấy thuật pháp trả thù.
Tuy rằng 《 Lỗ Ban Kinh hạ sách 》 vô cùng kì diệu, nhưng vẫn có rất nhiều chương tà pháp hại người, tu tập cũng sẽ có hại với bản thân, trăm ngàn năm nay đạo môn đều không cho phép tu tập thuật pháp của Công Thâu môn —— ừm, ít ra ngoài mặt là không cho phép.
Thợ mộc môn hạ Công Thâu đều truyền thừa thần lực của Công Thâu Tử, ít nhiều gì cũng có chút thiên phú tu hành, nếu tu tập 《 Lỗ Ban kinh hạ sách 》, thì sẽ có năng lực hạ chú thuật.
Trùng hợp chính là, bây giờ Lăng Vân Quan đang tu sửa, thợ thủ công tổng cộng tới hơn ba mươi người. Lăng Vân Quan chủ yếu chính là kiến trúc gỗ, thợ mộc liền có mười bảy người.
Nhóm tiểu đạo sĩ Lăng Vân Quan vẫn còn ngây thơ, nhao nhao bất an nói: "Chúng ta vô tình đắc tội thợ thủ công nào sao?"
"Hay là bất mãn với đãi ngộ?"
Hứa Thanh Mộc nói: "Sắp xếp của ông chủ Tống các cậu cũng thấy đó, khág thoả đáng, ở chỗ khác thợ thủ công không có đãi ngộ như này đâu."
Như thế, nếu Tống Quyết sắp xếp không tốt, thì không ai có thể làm tốt hơn. Hơn nữa nếu chỉ là bất mãn, thì cũng không cần dùng chú thuật mạnh như vậy. Thợ mộc khéo tay, biện pháp cũng nhiều, tùy tùy tiện tiện làm vài thứ là có thể khiến cuộc sống của chủ nhà khôn ổn.
Nhóm tiểu đạo sĩ không hé răng, mở to đôi mắt ngây thơ nhìn Hứa Thanh Mộc.
Hứa Thanh Mộc lại tiếp tục nói: "Thợ mộc đã sửa hết hậu đường một lần, mỗi phòng đều có rất nhiều thợ mộc đi ra đi vào, không thể xác định là ai, nhưng có thể xác định rằng, đối phương đã hại người bừa bãi rồi. Mấy ngày hôm trước Tống Quyết  vẫn luôn chảy máu mũi, cũng là vì cái này, tôi vừa rồi đụng tới anh ta, cảm nhận được một chút khác thường."
Tống Quyết ngây ra một lúc, nhẹ nhàng thở ra.
Hay lắm, rửa sạch oan khuất.
Nhóm tiểu đạo sĩ càng sốt ruột, cuống quít hỏi nhau có thấy chỗ nào khó chịu hay không.
Sắc mặt Hứa Thanh Mộc hơi trầm xuống, nhìn Tiểu Dật suy yếu, nói: "Các cậu hẳn là không có việc gì, từ khi tu luyện cho tới nay đã có hiệu quả, hiện tại người yếu nhất trong quan là Tiểu Dật và Tống Quyết, cho nên chỉ có hai bọn họ sinh bệnh."
Tống Quyết: ...
Hứa Thanh Mộc bớt thời giờ quay đầu an ủi Tống Quyết: "Không cố ý công kích cá nhân đâu."
Rồi sau đó, Hứa Thanh Mộc đứng dậy, cẩn thận kiểm tra trong phòng, mỗi nơi được sửa qua đều nhìn thêm nhiều lần, cuối cùng phát hiện phía trên tường có dấu vết vừa mới sửa, gõ lên thì có tiếng vang.
Hứa Thanh Mộc chưởng một quyền, bức tường lập tức thủng một lỗ to như quả cam, bên trong hiện ra một khoảng trống. Mà trong khoảng trống đó, có một tượng người bằng bùn rất sống động.
Tượng đất này chế tác khá tinh xảo, mặt mày vô cùng sinh động, nhìn hung dữ đáng sợ. Vị trí của nó đối diện giường Tiểu Dật, đôi mắt dài hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm vào Tiểu Dật.
Mọi người kinh hô một trận.
Hứa Thanh Mộc híp mắt, đem tượng đất kia ra, ngón tay nắm lại, trực tiếp đem thứ đó bóp thành bột mịn trong tay. Rồi sau đó, cậu đi tới bên người Tiểu Dật, một tay nắm cánh tay Tiểu Dật, một tay bấm quyết niệm chú, nhắm mắt thì thầm: "Hách hách dương dương, nhật xuất đông phương, thủ trì lôi chưởng, chưởng phân âm dương. Bách bệnh, tiêu trừ."
Lời của Hứa Thanh Mộc vừa dứt, Tiểu Dật trên giường bệnh phát ra một trận rên rỉ ngắn ngủi, kim quang giữa mày chợt lóe, thân thể run run rồi yên tĩnh. Tuy vẫn chưa tỉnh lại, nhưng mày đã giãn ra, nhìn qua khỏe hơn rất nhiều.
Hạ Tinh Sở vội vàng sờ trán Tiểu Dật, kinh hỉ nói: "Không còn sốt cao nữa! Sư huynh, Tiểu Dật không sao chứ?"
Hứa Thanh Mộc gật đầu, cô nàng lại hỏi: "Tượng đất này là cái gì?"
Hứa Thanh Mộc trả lời: "Hỏa Thương Chú. Để tượng đất này vào trong tường, sẽ từ từ rút rạn nước của thân thể, khiến người đó sinh bệnh từ từ. Có chú liền có giải, vừa rồi anh niệm, chính là Cứu Tật Chú của《 Lỗ Ban kinh hạ sách 》 ."
Hạ Tinh Sở run giọng nói: "Là ai... Là ai mà thù oán chúng ta như thế? Trước giờ chúng ta không quen biết những thợ thủ công đó..."
Suy nghĩ một hồi, Hạ Tinh Sở cùng những đệ tử khác đều rất tức giạn.
Có thù oán với Lăng Vân Quan, còn chẳng phải là Tuyên Cảnh Hoán và Ôn Luân sao?
Chuyện dầu gội trước đó, trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, tuy rằng cái bao cỏ Ôn Luân kia nhất định sẽ không có năng lực làm ra chuyện lớn như vậy, nhưng nếu Ôn Luân không cho Tuyên Cảnh Hoán hay, thì Tuyên Cảnh Hoán sẽ không thể biết kỹ càng tỉ mỉ như vậy được.
Mà Lăng Vân Quan tu sửa, trước đó cũng có Ôn Luân tham dự, hắn biết rất nhiều tin tức, chuyện chú thuật lần này nếu chủ mưu là Tuyên Cảnh Hoán, thì hắn cũng trốn không khỏi can hệ.
Mọi người đều niệm tình đồng môn hai mươi năm nên không có đuổi tận giết tuyệt Ôn Luân, vậy mà hắn lại triệt triệt để để phản bội Lăng Vân Quan.
"Không sao." Hứa Thanh Mộc giơ tay, ngăn các đệ tử ầm ĩ lại, rồi sau đó nói, "Bây giờ mọi người về phòng kiểm tra lại những nơi đã sửa chữa qua, nếu phát hiện đồ vật dị thường thì đưa cho tôi."
Mọi người lập tức đáp ứng, từng người nhanh chóng tách ra hành động, nửa giờ sau về phòng Hứa Thanh Mộc tập hợp, đem theo một đống đồ kỳ kỳ quái quái đặt ở trước mặt Hứa Thanh Mộc.
Trong phòng Tống Quyết quả nhiên có tượng đất kia, đã vậy còn có xe ngựa gỗ, tượng quỷ bằng gỗ, tượng mãnh thú bằng đất...
Hứa Thanh Mộc nhìn một lần, cảm khái người sau lưng  này đúng là hận Lăng Vân Quan hận đến nghiến răng nghiến lợi, các loại chú thuật lung tung xà beng gì cũng có, ước sao người của Lăng Vân Quan mai này phế hết đi.
Đặc biệt là Hứa Thanh Mộc, hầu như mấy loại Đoản Thọ Chú, Tàn Thân Chú, Phá Tài Chú, Đoạn Tử Tuyệt Tôn Chú, Phu Thê Ly Tâm Chú đều tìm được trong phòng cậu.
Đối phương vô cùng hào phóng với Hứa Thanh Mộc, thứ đồ gì cũng phải cho cậu một phần, chẳng sợ nếu như bây giờ cậu chưa có đối tượng, chuyện tương lai cũng đã sắp xếp xong hết rồi.
Tống Quyết nhìn đống đồ vật đó, biểu tình vô cùng nóng giận, anh rất muốn nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Hứa Thanh Mộc, nói với cậu rằng đừng vì phản bội mà khổ sở.
Hứa Thanh Mộc cũng không biểu lộ cảm xúc trên mặt, bình tĩnh trấn an các đệ tử sắp tức điên rồi, dặn dò bọn họ: "Các cậu giả bộ cái gì cũng không biết, đừng để bị kẻ nào nhìn ra dị thường. Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt, sáng mai, Tinh Sở sắp xếp hai đệ tử đưa Tiểu Dật xuống núi tìm khách sạn có điều kiện tốt để nghỉ ngơi. Nếu có ai hỏi thì nói cậu ấy sinh bệnh, đi bệnh viện khám."
Hạ Tinh Sở đáp ứng, lại hỏi: "Sư huynh, anh tính làm gì à?"
"Ừ." Ánh mắt Hứa Thanh Mộc lóe lên, cắn răng nói, "Chuyện này không thể để yên. Người của chúng ta, không thể cứ chịu tội như thế."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.