Thì ra là thế.
Ý tốt của Nhan Thanh, Trần Dương cảm nhận được.
Hắn nói: “Đa tạ thí chủ đã nhắc nhở, bần đạo sẽ chú ý.
”Nói chuyện xong, Nhan Thanh cũng tắt điện thoại.
“Tiểu Nhan, nhanh chóng chụp hình lấy tư liệu thực tế, ta đã cử lão Vương đi qua, ngươi nhớ kỹ, nhất định phải giữ gìn tư liệu cẩn thận.
”“Vâng, chủ nhiệm.
” Nhan Thanh đứng ở trên đường, nhìn số lượng động vật đã biến mất, cùng các động vật khác còn bị kẹt lại ở trong lồng sắt gào thét, trong lòng cảm thấy lo lắng.
Trên người những động vật này có rất nhiều vết thương.
Dù sao phương thức huấn luyện của gánh xiếc thú, vẫn tương đối thô bạo.
Nàng cầm máy ảnh lên, bắt đầu chụp ảnh.
Lãnh đạo gánh xiếc khẩn trương đến nỗi mặt đỏ rần, chuyện lớn như vậy, nếu mà xử lý không tốt, gánh xiếc thú này của hắn đoán chừng phải đóng cửa!Không chỉ như thế, hắn lại lo lắng, sẽ phát sinh thêm nhiều chuyện khác.
Hắn nhìn thấy Nhan Thanh cầm máy chụp ảnh, vốn là đang khẩn trương sắp phát hỏa, bây giờ lại càng nổi giận hơn.
“Đừng để cô gái kia tiếp tục chụp ảnh, thu máy ảnh lại.
”Mấy nhân viên nghe vậy liền vội vàng chạy tới thương lượng, nhưng mà Nhan Thanh không chịu giao ra, đối phương trực tiếp giật lấy máy ảnh của cô, vứt xuống đất.
Nhan Thanh sững sờ, tức giận nói: “Các người dựa vào cái gì mà giật máy ảnh của ta?”“Ngươi có phải có bệnh không, không nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-quan-duong-thanh-he-thong/2858992/chuong-44.html