Thiên Đào nằm mộng. Trong giấc mộng đó, nó đang ngủ trên một đám mây mềm mại, cơ thể lại được bao bọc trong hơi ấm dễ chịu. Thiếu niên mơ màng rúc người tựa vào nơi ấm áp kia, lúc bấy giờ mới phát hiện nơi ấy cư nhiên lại vô cùng rắn chắc. Cảm giác ngứa ngáy nhột nhạt lan từ mặt khiến nó không tự chủ mà giơ tay vận hết lực đánh một cái thật mạnh.
_ Bốp!
_ Á!
”Ân? Sao hôm nay con muỗi lại biết kêu?”
Thiên Đào khẽ mở hờ đôi mắt hoa đào, xong đập vào mắt cậu lại là khuôn mặt phóng đại của nam nhân. Khuôn mặt kia kề sát mặt nó đến nỗi, Thiên Đào đếm được nha, một, hai, ba,… chiếc lông mi đen nhánh thật dài,…đôi mắt lim dim của nó lại nhắm tịt lại ngủ tiếp.
Khoan đã.
Lần này thiếu niên giật mình mở to mắt, thần trí cũng thanh tỉnh được phần nào. Đối diện nó chính là khuôn mặt tuấn lãng của Lãnh Nguyệt. Mà cái khuôn mặt kia lúc này cư nhiên chỉ cách nó chưa đầy một li, một bên má còn hằn đỏ dấu tay nho nhỏ thanh mảnh đích của nó a! Hảo cho tên nam nhân kia dám ăn đậu hũ của nó, bị vậy là đáng!
_ Chào buổi sáng, Tiểu Đào!- Nam nhân vẫn mang vẻ điềm đạm trầm tĩnh dù cho trên khuôn mặt anh tuấn tiêu sái kia còn hằn lại cả dấu tay hồng hồng.
_ Nguyệt Nguyệt, mau buông ta ra a!
Thiên Đào khó khăn cựa quậy trong lòng nam nhân. Cái tư thế ngủ mờ ám gì thế này? Hai cơ thể áp sát đến nỗi nó có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-nguyet/99177/quyen-2-chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.