*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thiên Đào chẳng suy nghĩ nhiều khi trả lời câu hỏi kia của nam nhân. Mãi cho nhiều năm sau đó khi nhớ lại, nó vẫn cảm thấy bản thân có quá nhẹ dạ hay không khi dễ dàng tặng cho nam nhân cái câu trả lời chẳng khác nào khế ước bán thân kia.
Ngay khi nghe thấy câu trả lời của Thiên Đào, Lãnh Nguyệt chẳng phí một giây một phút nào cả. Hắn khẽ vỗ tay hai cái, lập tức ba hắc y nhân xuất hiện ngay trước cửa động, nhanh chóng thu dọn vật dụng trong hang sắp xếp thành kiện gọn gàng. Thiên Đào còn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra, đã thấy nam nhân lấy tấm áo choàng tuyết hồ bọc nó lại kỹ lưỡng, rồi bế hẫng nó lên mà phi thân chạy ra khỏi cửa hang.
_ Aaaa…Nguyệt Nguyệt, ngươi đang làm gì thế này ?
_ Dẫn ngươi đi a~ ~ ~
Thiên Đào trợn mắt nhìn nam nhân khuôn mặt tuy vẫn bình tĩnh ôn nhu như thường nhưng trong đáy mắt lại lấp loáng ánh vàng vô cùng hứng khởi kia. Sao nó có cảm giác mình mới vừa rơi vào bẫy rập a !
_ Đồ…đồ dùng của ta !Ta chưa sắp xếp gì cả !
_ Thuộc hạ của ta đã làm, Đào nhi đừng lo !
« Đào nhi ?Ai cho ngươi gọi bản Quân như thế »- Thiếu niên liếc xéo tên nam nhân đang bắt cóc nó một cách trắng trợn kia.
« Thế cả thiên hạ này ngoài ngươi ra có ai dám gọi bản Thái tử là ‘Nguyệt Nguyệt’ hả ? »- Nam nhân khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-nguyet/99176/quyen-2-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.