Thiên Đào khóc lóc thảm thương một lúc thì cũng nín, khuôn mặt đỏ bừng cùng đôi mắt sưng húp khiến Lãnh Nguyệt đau lòng không thôi.
_ Ngoan, ta đi lấy thức ăn cho Đào nhi, đừng giận nữa.
Nói rồi hắn thở dài ra khỏi phòng, để lại Đào quân lúc này đã ỉu xìu không còn sức chiến đấu. Nhìn bóng hình nam nhân khuất sau cánh cửa, Thiên Đào dùng tay hung hăng chùi sạch nước mắt còn đọng lại nơi khóe mi.
_ Ám vệ, ta biết chủ tử các ngươi lệnh các ngươi phải trông chừng ta, lăn ra ngay cho bản quân !
Không gian vẫn tĩnh mịch, căn phòng vẫn tĩnh lặng yên ổn.
_ Các ngươi mà không lăn ra ngay, TA LẬP TỨC TỰ SÁT.
_ Chủ tử có lệnh, nếu không có gì nguy cấp, không được kinh động đến công tử.- một giọng nói trầm ổn vang lên giữa căn phòng vắng lặng. Không khí vô cùng quỷ dị. Như thể Thiên Đào đang trò chuyện với âm hồn vô hình vô dạng.
_ Chủ tử các ngươi, hẳn cũng đã ra lệnh tra xét thân phận của ta ?
Căn phòng vẫn như cũ không một bóng người, xong giọng nói kia vẫn trầm ổn vang lên kính cẩn trả lời Thiên Đào.
_ Đã tra.
_ Thảo nào Nguyệt không hề ngạc nhiên khi ta nói ra thân phận. Vậy các ngươi được lệnh giám sát ta ?
_ Không. Thuộc hạ được lệnh phải bảo vệ công tử chu toàn.
Thiên Đào ngẩn người một chút, rồi khẽ mỉm cười. Ân, dù sao thì người duy nhất lúc này biết đến sự tồn tại của nó, cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-nguyet/2796952/quyen-2-chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.