Châu Điềm Yên đang tính đáp lời thì tiếng gót giày từ xa vang lên thu hút sự chú ý của cô. Hứa Nhật Nam đương nhiên cũng nghe thấy, hắn đẩy nhẹ Điềm Yên sang một bên cao giọng.
- Là ai bên đó?
Châu Minh Nguyệt đương bàng hoàng, sau giọng nói quen thuộc cũng phải giật mình chấp nhận viễn cảnh hiện tại. Vẫn biết Hứa Nhật Nam đào hoa, đa tình. Vẫn biết hắn yêu cái đẹp, khát khao chinh phục cái đẹp. Nhưng tại sao không phải ai khác mà lại là Châu Điềm Yên. Minh Nguyệt đột nhiên cảm thấy nực cười, một người là vị hôn phu một người là chị gái, một người là người cô yêu, một người là người cô ghét. Thật không ngờ sau bốn năm hai người họ lại trở nên thân thiết tới mức này.
Ổn định lại tâm trạng, Minh Nguyệt bày ra bộ dạng kiêu ngạo, thanh cao vốn có cất bước tiến về phía đôi nam nữ kia không quên đưa lời mỉa mai.
- Có trăng, có rượu, có người đẹp, Hứa Thiếu Gia quả nhiên vẫn luôn là người biết hưởng thụ nhất.
Trước sự xuất hiện của Châu Minh Nguyệt, Hứa Nhật Nam có chút sững sờ, lời chế giễu của cô dường như với hắn cũng chỉ còn là gió thoảng bên tai hoàn toàn không có chút đả kích. Nhật Nam không ngờ sau bốn năm lại gặp cô trong hoàn cảnh khó coi như hiện tại.
Phải nói, màu đỏ là hợp với cô nhất, Minh Nguyệt trước mặt vô cùng xinh đẹp, rực rỡ giữa trời đêm khiến mọi cảnh vật xung quanh đều biến tan chỉ sót lại trong mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mot-vong-roi-ve-lai-ben-anh/3429137/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.