6 tiếng trôi qua lúc này đã là 3 giờ sáng, đèn phòng cấp cứu vụt tắt. Cửa phòng mở ra, phía sau là tiếng bánh xe ken két, chiếc giường được một toán bác sĩ cẩn thận đẩy ra ngoài. Châu Minh Nguyệt bất tỉnh trên giường bệnh, gương mặt trắng bệch không còn cảm nhận được dấu hiện của sự sống. Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy. Vị bác sĩ trưởng bước ra sau cùng, vươn tay đóng lại căn phòng còn vương mùi máu tanh, ông cúi đầu trước Hứa Doãn Hữu và Châu Minh Quyền trầm giọng.
- Ông chủ Hứa, Châu Gia Chủ.
- Con gái tôi sao rồi?
Vị bác sĩ nhìn vào bệnh án, có phần lưỡng lự xong vẫn cất lời đáp.
- Tình hình của Châu Tiểu Thư vô cùng nguy hiểm. Có tổng cộng bốn viên đạn, một trong số đó trực tiếp tổn thương đến cơ quan nội tạng gây xuất huyết nghiêm trọng. Thậm chí có một viên chỉ cách tim 2 milimet, chúng tôi đã tiến hành gắp viên đạn ra nhưng nó gần như vỡ vụn trên người cô ấy, không thể lấy hết toàn bộ được.
Từng chữ phát ta từ miệng bác sĩ như từng nhát dao đâm liên tục vào trái tim Hứa Nhật Nam. Không chờ người khác lên tiếng, hắn sốt sắng giọng nói như đang gào lên.
- Cô ấy sống…phải không?
Vị trưởng khoa lắc đầu, chậm rãi nói.
- Chúng tôi đã cố gắng hết sức nhưng Châu Tiểu Thư gần như tắc thở một thời gian ngắn trên đường đến đây. Tuy nói là ngắn nhưng thời gian đó cũng đủ để cản trở sự vận chuyển
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mot-vong-roi-ve-lai-ben-anh/3428033/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.