Gia Ly tiến gần tới chỗ Minh Nguyệt, gương mặt không giấu nổi sự vui mừng khôn xiết, bốn năm con gái nhỏ sống xa nhà, mang trên mình nỗi đau da thịt vật vã. Dẫu biết gia tộc Evans phần vì đứa cháu ngoại là bà, phần lại nể mặt Châu Gia nên nhất định không bạc đãi Minh Nguyệt nhưng người làm mẹ đây không thể bên cạnh con lúc đớn đau, hoạn nạn sao có thể không xót xa cho được. Cố nén lại cảm xúc ngăn cho nước mắt không tuôn trào, Gia Ly nắm lấy tay ái nữ của mình mà thủ thỉ.
- Để mẹ xem nào, tiểu Nguyệt con quả nhiên đã gầy đi nhiều rồi, bệnh tình của con thế nào? Có còn đau ở đâu không? Con về sao không báo trước với mẹ?
Nhận về một loạt câu hỏi từ người mẹ của mình, Minh Nguyệt không thật tâm vui sướng nhưng cũng không lấy làm tránh né. Cô chạm lên bàn tay đã nổi lên những vết gân của tuổi tác, nhẹ giọng đáp.
- Mẹ, con không sao nữa rồi. Ở Anh mọi người đối xử với con rất tốt. Vốn trước lúc về định báo một tiếng, nhưng chú Eric nói cha mẹ đang ở Pháp bàn việc làm ăn, con thiết nghĩ tập đoàn quan trọng không tiện làm phiền, đã làm mẹ lo lắng rồi.
- Hồ sơ bệnh án đâu? Bên đó bác sĩ người ta bảo gì?
Châu Gia Chủ đối với màn mẹ mẹ con con trước mắt là một mặt thờ ơ vốn chẳng đáng bận tâm. Song nhãn đặt vào bình trà, một bình trà trông vô cùng sang trọng, được ông đặt riêng với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mot-vong-roi-ve-lai-ben-anh/3420874/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.