Sau bữa ăn không mấy suôn sẻ là thời gian mọi người trong Châu Gia trở về phòng mình làm các hoạt động cá nhân. Minh Nguyệt từ phòng riêng thưởng trà đọc sách, tận hưởng khoảng thời gian nhàm chán hiếm có trong căn dinh thự vốn náo nhiệt này. Hiện tại là mười giờ đêm, ngoài cửa sổ, màn đêm tự bao giờ đã ôm trọn đất trời, ru ngủ những tâm hồn già cõi hay cả những búp măng thơ ngây. Giây phút của sự bình yên thư giãn, giây phút người ta chìm đắm vào những giấc mộng đẹp, khoảnh khắc tạo nên những thế giới hư ảo. Thế nhưng tộc nhân Châu Gia đều tự ngầm hiểu lúc này vốn chẳng phải thời gian thích hợp để nghỉ ngơi, bởi ngọn sóng đầu tiên bây giờ mới thực sự bắt đầu.
Tiếng gõ cửa vang lên, Minh Nguyệt đồng thời cũng gập lại quyển sách còn dang dở, đặt ngay ngắn lên kệ. Nâng thân tiến vào phòng tắm, cô tự rửa đi sắc thái mệt mỏi của bản thân, đắp lên cho mình bộ mặt nạ hoàn hảo. Lấy lại thần thái vốn có, Minh Nguyệt vững bước rời khỏi phòng, gót chân vừa chạm nền nhà chính, tầm mắt liền thu lấy dáng vẻ của những kẻ vừa cùng bản thân thưởng thức một bữa tối không mấy vui vẻ. Vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ có việc người của Châu Gia tụ họp lúc muộn thế này nhưng hôm nay là ngoại lệ, chỉ cách đây nửa tiếng quản gia Vương gõ cửa từng phòng thông báo Gia Chủ và Phu Nhân quyền lực của nhà họ Châu đang trên chuyến bay trở về dinh thự sau khi đã thành công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mot-vong-roi-ve-lai-ben-anh/3420873/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.