Nghe tên mình được gọi, Lâm Dự Chi đang ở bên ngoài gian đợi liền đi tới, Long Nghị Vân chỉ nhớ rõ mấy năm trước y là thám hoa, ở kinh thành một năm làm một chức quan văn sau đó bản thân xin được điều đến tỉnh ngoài, sở dĩ đối với y có chút ấn tượng là bởi có một lần cùng huynh đệ uống rượu lão Ngũ có nhắc qua người này với hắn.
“Tự mình đến yết kiến, xem chừng là sốt ruột sợ mình ly khai sao? Hảo, ta sẽ khiến cho y tự do vài năm sau đó lại triệu về, nhất định có thể sử dụng tốt a!” Long Nghị Vân bây giờ còn nhớ rõ, khi đó lão Ngũ cười tối tăm thì thào trong lời say. Mà mình bởi vì tâm tình của huynh đệ không tốt nên muốn tìm người cùng uống rượu, cho nên cũng ở bên cạnh yên lặng rót thêm rượu cho hắn, tâm sự trong lòng lão Ngũ có quá nhiều gánh nặng, vẫn là phát tiết một chút thì tốt hơn. Thế nhưng sau khi ở nơi đó uống rượu thì không còn nghe thấy lão Ngũ nhắc tới người này nữa. (có ái muội ~ Chi ca rời bỏ Ngũ ca sao?=]])
“Hạ quan Lâm Dự Chi tham kiến Khánh Vương gia.” Lâm Dự Chi thân vận thường phục, mang một cái khăn thư sinh đơn giản, thoạt nhìn không giống một người làm quan, mà càng giống một thư sinh mộc mạc.
“Miễn lễ.” Trường hợp này dù không muốn nói thì vẫn phải nói, vì thế Long Nghị Vân hỏi:“Không biết Lâm đại nhân đến là……” Vô sự không đến Tam Bảo điện (ý là phải có chuyện quan trọng cấp bách mới đến),lấy cá tính của Lâm Dự Chi không có khả năng là tới nịnh hót mình, nhất định là có việc.
“Khánh Vương gia công vụ bận rộn, lần này ra kinh lại là bí mật xuất hành, hạ quan vốn không nên tiến đến quấy rầy, chính là có một việc công theo lệ là do Hình bộ phụ trách, vừa lúc Vương gia đích thân tới Thái An, sự tình khẩn cấp, Lâm Dự Chi đành phải tự tiện tới,hi vọng Vương gia thứ tội.” Lâm Dự Chi nhíu mày, xem ra việc này đã thập phần quấy nhiễu y.
Long Nghị Vân vừa nghe, lập tức nói:“Là chuyện gì, ngươi lập tức nói nghe một chút!”
“Gần đây Thái An có một sự kiện lớn là võ lâm đại hội, võ lâm nhân sĩ các nơi lẫn thảo khấu môi giới đều đến nơi đây, nếu có người luyện võ tụ tập, gây sự giao thủ sẽ có rất nhiều, hạ quan từ lúc đến nhậm chức tới nay lần đầu tiên quản lý đại hội này, đối với trị an thập phần lo lắng cho nên phái người tăng cường tuần tra bảo vệ, ta mệnh bọn hắn cẩn thận tuần tra…… Không nghĩ tới, thế nhưng đã phát hiện một thi thể ở ngoài thành.” Lâm Dự Chi cẩn thận thuyết minh tiền căn hậu quả (sự việc trước sau).“Thi thể này bị giấu ở nơi bí ẩn, xem ra là đã phát sinh gần hai ngày. Có nha sai nhận ra người chết là gia phó trong nhà Hoàng viên ngoại trong thành Thái An. Thỉnh bọn hắn đến nhận thức, Hoàng gia lại thề thốt phủ nhận, sau cùng ta phải trong đêm tự mình đến, Hoàng viên ngoại mới nói ra tình hình thực tế, yêu tử độc nhất của hắn đã bị kẻ khác bắt cóc đi, buộc hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ, nếu không Hoàng công tử tánh mạng khó toàn,vì thế mà hắn không dám báo cáo cho quan phủ, chỉ ngóng trông có thể đem đứa con chuộc về.”
Long Nghị Vân vừa nghe, gật gật đầu,“Cường đạo tống tiền sao? Hành động vào lúc này chỉ sợ sẽ không đơn giản như thế.” Nếu gây án ngay thời điểm cao thủ tập hợp nơi Thái An này thì xem ra không phải là loại tiểu khấu đơn giản, chỉ sợ là không tầm thường.
“Không sai, còn có chuyện càng làm kẻ khác kinh ngạc.” Lâm Dự Chi đối với phỏng đoán của Long Nghị Vân gật đầu.
“Ta đoán nhất định là còn rất nhiều nhà đều có người bị bắt cóc đi!” Bảo Bối nhi nói chen vào.
Lâm Dự Chi kinh ngạc nhìn Bảo Bối nhi:“Đúng là như thế, ta lén điều tra ngầm mấy nhà phú hộ khác, thế nhưng phát hiện tình hình thực tế của mấy nhà này cùng Hoàng gia thực tương tự, chỉ là bọn hắn không có gia phó bị giết mà thôi. Vị Tiểu công tử này, ngươi làm sao biết được?”
“Cường đạo bắt nguời hẳn là vì tiền a?! Bọn hắn bắt Hoàng công tử lại không lập tức yêu cầu tiền chuộc, cường đạo không có việc gì thì nuôi sống một công tử ca làm gì, chứng tỏ là có ý đồ khác. Mà chỉ có một Hoàng gia nho nhỏ theo ta thấy cũng không làm được chuyện gì lớn, cho nên ta đoán hẳn là còn có người khác để lợi dụng, nếu như vậy, phỏng chừng thủ đoạn tương tự a!” Chính mình quả nhiên đã đoán đúng, Bảo Bối nhi cao hứng đem suy luận của mình nói ra.
“Tiểu công tử thật sự là trí tuệ hơn người, bội phục bội phục.” Lâm Dự Chi khẽ cười, tiểu công tử này không chỉ có dung nhan tuấn tú lại còn thập phần thông minh, xem cái mũi nhỏ của hắn đắc ý đến vểnh cao, bản thân y luôn không thích nhiều lời cũng nhịn không được phải khen hai câu.
Long Nghị Vân sờ sờ cái mũi nhỏ của Bảo Bối nhi đang đắc ý đến nỗi muốn nhếch lên, tiểu gia hỏa được người khen, chính mình cũng thật cao hứng,“Lâm đại nhân không cần khiêm tốn, ngươi nhất định cũng là liệu trước việc này cho nên mới phái người đi thăm dò.”
Lâm Dự Chi nhíu mày nói:“Tuy rằng tra được nhưng không biết kẻ cướp này tâm ý như thế nào, hạ quan e sợ tặc tử sẽ nhân cơ hội làm loạn, cho nên khi biết Vương gia vào tới Thái An liền không thỉnh trước mà đến nay.”
“Vậy ngươi có ý tưởng gì không?” Long Nghị Vân hỏi, Lâm Dự Chi không phải kẻ vô dụng chỉ biết phụ hoạ, y có ý nghĩ rõ ràng hơn nữa đối với tình hình địa phương cũng rất quen thuộc, hẳn là sẽ có ý tưởng gì đó.
“Cá nhân ta cảm thấy việc này hẳn là cùng võ lâm đại hội lần này có quan hệ, nhưng ta chỉ là văn nhân, chuyện trong chốn võ lâm cũng không rõ lắm, bất quá nghe nói mấy nhà đều cùng Toàn Cơ (từ gốc: 璇玑-Tuyền Ki ->biến thành Toàn Cơ lun =3=) sơn trang có sinh ý lui tới.”
“A? Toàn Cơ sơn trang không phải võ lâm thế gia sao? Như thế nào cũng làm sinh ý a?” Bảo Bối nhi nghe được hai chữ sinh ý thập phần cảm thấy hứng thú.
“Võ lâm thế gia cũng phải ăn cơm a! Cung cấp nuôi dưỡng một nhà lớn toàn là người, kia cũng không phải chỉ cần biết luyện võ, nâng cao thanh danh là có thể. Bảo Bối nhi ngốc.” Long Nghị Vân thấy Bảo Bối nhi trợn tròn đôi mắt to đen lúng liếng tỏ vẻ ngạc nhiên, cảm thấy có chút buồn cười, Bảo Bối nhi có vài chỗ thì thập phần thông minh, có vài chỗ lại thập phần khờ dại.
“Nguyên lai như vậy a! Chẳng thể trách ở trên đường thấy có người làm xiếc còn có người bán dược a! Nguyên lai người trong võ lâm cũng phải làm sinh ý, còn không bằng giống nhà ta chuyên tâm buôn bán không phải rất tốt sao?! Ta thấy cái loại dược này thật buôn bán không tốt, làm loại sinh ý này không thể kiếm được đồng tiền lớn, chỉ là sinh ý hạng hai thôi, không có tiền đồ.” Bảo Bối nhi đối với đánh giá về võ lâm thế gia lập tức giảm xuống, đem người ta tưởng tượng thành tập thể bán thuốc tăng lực, loại người bán dược trong võ lâm mà hắn đã thấy qua nguyên lai chính là người làm ăn hạng hai a!
“Đúng vậy! Bọn hắn nên thỉnh giáo lối buôn bán của Thạch tam thiếu gia một chút a!” Long Nghị Vân cười nói.
Lâm Dự Chi chứng kiến bộ dáng Bảo Bối nhi một đường nói về lối buôn bán cảm thấy thật kinh ngạc, nghe được lời ấy mới biết thêm về thiếu niên này, bụng cũng thầm giật mình.
“Lâm đại nhân, như vậy Toàn Cơ sơn trang bên kia ngươi đã hỏi qua chưa?” Long Nghị Vân tiếp tục hỏi tình huống.
“Khi ta phái người đến âm thầm tra hỏi mới biết được các khoản sinh ý của Toàn Cơ sơn trang đều là Đại tiểu thư quản lý, thời gian vội vàng hơn nữa âm thầm phái người đi gặp mặt Nam Cung Đại tiểu thư cũng không dễ dàng, cho nên phỏng đoán tình huống kia còn chưa xác định.” Lâm Dự Chi ngắn ngủn trong vòng vài ngày tra được nhiều tình huống như vậy đã là không dễ dàng.“Chủ yếu là bởi vì việc này còn quan hệ đến tánh mạng các gia công tử cho nên ta chỉ dám âm thầm điều tra nghe ngóng, sợ đả thảo kinh xà (lay cỏ động rắn) .”
“Ân, ta hiểu, ta đã nhận được bái thiếp của trang chủ Toàn Cơ sơn trang, về phần Toàn Cơ sơn trang kia ta sẽ nghĩ cách điều tra.” Long Nghị Vân minh bạch ý tứ của Lâm Dự Chi, dù sao Lâm Dự Chi là Thái An Tri phủ, mục tiêu cũng đã rõ ràng, bây giờ còn chưa biết mục đích của kẻ cướp, nếu đả thảo kinh xà chỉ sợ mấy công tử ca bị bắt cóc kia tánh mạng khó bảo toàn.
“Như vậy là tốt nhất, vậy hạ quan trước hết cáo lui. Nếu Vương gia có chỗ nào cần phối hợp, thỉnh cứ việc phái người phân phó.” Long Nghị Vân đáp ứng hỗ trợ điều tra khiến Lâm Dự Chi thở dài nhẹ nhõm một hơi, Hình bộ khánh Vương gia nhúng tay vào thì tai hoạ này hẳn là có thể đem thương tổn giảm đến mức thấp nhất.
“Ân, không có việc gì, ngươi đi về trước đi. Đúng rồi, Nam Cung Hiên tặng bái thiếp cho ta nói không chừng cũng đang ở bên ngoài, ngươi không muốn cùng hắn đối mặt thì lúc đi ra ngoài thì nên tránh một chút.” Long Nghị Vân trong lòng suy nghĩ, phất phất tay làm cho Lâm Dự Chi đi trở về.
“Vân ca, ngươi suy nghĩ cái gì? Lại đây ngồi a! Ta không đến chỗ ngươi được!” Bảo Bối nhi thấy Lâm Dự Chi ly khai, dùng đôi chân nhỏ mềm đá đá vào Long Nghị Vân đang trầm ngâm không nói bên cạnh bàn.
Long Nghị Vân chuyển qua trên giường, ôm lấy Bảo Bối nhi,“Ta đang nghĩ Lâm Dự Chi này thật không đơn giản, lão Ngũ nói quả nhiên không sai.”
“Lão Ngũ? Ngươi nói chính là đệ đệ ngươi a? Gã đang làm gì?” Bảo Bối nhi biết Long Nghị Vân huynh đệ nhiều thế nhưng cũng chưa nghe hắn nhắc tới.
“Huynh đệ chúng ta mỗi người có mỗi chức, nói như vậy đều là căn cứ vào hứng thú của mình mà tiếp nhận. Ta là ở Hình bộ, lão Ngũ chưởng quản Lại bộ.” Long Nghị Vân hướng Bảo Bối nhi giải thích.
“Lại bộ là làm cái gì?” Bảo Bối nhi rất tò mò.
“Lại bộ chưởng quản đủ loại quan lại a! Tất cả quan chức, nâng chức, thay đổi, sát hạch, đều là Lại bộ phụ trách, lão Ngũ từ nhỏ thích thuật mưu kế ứng biến, cả ngày cười đến âm trầm cho nên tự nguyện quản Lại bộ.” Long Nghị Vân lại cảm thán nói,“Kỳ thật vốn tất cả mọi người nghĩ rằng hắn sẽ ngồi lên Long ỷ, chính là không biết vì cái gì khi phụ hoàng truyền ngôi hắn lại đột nhiên không chịu, làm cho mọi người trở tay không kịp. Mặc dù có mấy huynh đệ đi vắng, thế nhưng tất cả mọi người ở đây cũng không muốn làm hoàng đế, đành phải bắt kẻ khác thay thế, đúng lúc bắt được Thập Tam, tuy rằng hắn chán ghét, chính là mọi người cùng nhau ép buộc hắn, hắn cũng không còn biện pháp. Kỳ thật là cái tên nhóc đần kia đã bị lừa, mấy người chúng ta đã sớm động thủ rồi, ha ha!” Long Nghị Vân đem cung đình mật tân giảng cho Bảo Bối nhi nghe, lại còn hoàn toàn không có chút tình huynh đệ giễu cợt đương kim Thánh Thượng.
“Ngô, là như thế a! Ta cùng Nhị ca cũng đều không muốn làm đương gia, đương gia không có tự do, thật là phiền phức mà!” Bảo Bối nhi nghe xong thực đồng ý với cách làm của người nhà Long gia,“Vậy Vân ca ngươi vì cái gì ở Hình bộ a?”
“Này a! Ta chưa bao giờ nói với người khác, Bảo Bối nhi phải giúp ta giữ bí mật a!” Long Nghị Vân thần bí hề hề nói.
“Ân! Ta nhất định sẽ không nói cho người khác!” Bảo Bối nhi nghiêm túc trả lời. Vân ca cũng có bí mật, nhất định là rất thú vị!
“Kỳ thật cũng phải trách ta có huynh đệ quá nhiều, mới trước đây có một lần chúng ta cùng một chỗ luyện tự, vừa lúc phụ hoàng đi vào thư viện, chứng kiến mọi người học tập thật cao hứng, liền đem bảng chữ mẫu Vương Bắc Chi cuồng thảo mà hắn trân quý ngồi ở Mai đình tự kể chuyện pháp gia, bắt chúng ta ở trên đình có thể nhìn mà luyện tập.” Long Nghị Vân nhớ lại bắt đầu trở nên tức giận bất bình,“Chúng ta mới có mấy tuổi a! Vừa mới học viết chữ hắn lại có thể để cho bọn ta luyện tập bảng chữ mẫu Vương Bắc Chi, đây chính là lối viết thảo a!(ai ko biết viết thảo thì search thử đi =]) Chúng ta thế nào nhìn biết được! Ngươi nói hắn là không phải thực hồ đồ?!”
Bảo Bối nhi ngơ ngác gật đầu, hắn như thế nào hiện tại mới phát hiện người trong hoàng cung đều quái dị?! Vân ca trước kia rõ ràng thoạt nhìn thực thành thục ổn trọng a?! Hiện tại nói lên chuyện này sao lại giống như một tiểu hài tử.
“Sau cùng khi tất cả mọi người luyện tập mệt mỏi liền đều chạy ra ngoài chơi, một buổi tối trước ta ngủ không ngon cho nên ở ngay trong phòng mà ngủ, dù sao phía trước cũng có nhuyễn tháp. Chờ khi ta tỉnh lại tất cả mọi người đã đi ăn cơm, ta liền tự mình đi trở về. Chính là ai biết sang ngày hôm sau lại có thể phát hiện ra trên cái bảng chữ mẫu kia không biết bị ai vẽ loạn thất bát tao, phụ hoàng hỏi mọi người thì đều nói bản thân đi ra ngoài, chỉ có ta là người cuối cùng đi ra.” Long Nghị Vân càng nghĩ càng sinh khí,“Cho nên tất cả mọi người cho rằng là ta làm, lão Tam còn nói vốn hắn cũng muốn vẽ vẽ lên cái bảng tự kia, không nghĩ tới là ta làm trước. Ta nói mình không có làm, phụ hoàng lại còn nóiphá hỏng bảng chữ mẫu cũng không sao cả, hắn sẽ không trách ta, bất quá nam hài tử nếu đã dám làm thì phải dám nhận. Ngươi nói, hắn oan uổng ta như vậy là không phải thực quá phận sao!”
Bảo Bối nhi nhìn thấy bộ dáng tức giận kia của hắn vội dùng sức gật đầu nói:“Đúng vậy! Đúng vậy!”
Nhìn thấy Bảo Bối nhi đồng ý với cách nói của mình, Long Nghị Vân thật cao hứng, ở trên má trắng noản mịn màng thơm hương của Bảo Bối nhi hôn một cái tiếp tục nói:“Ta lúc ấy đã nghĩ mình thật oan uổng! Vì cái gì ông trời không đổ tuyết xuống chứ?!”
Nếu tuyết dễ dàng đổ xuống như vậy, vậy phỏng chừng mỗi ngày đều phải rơi xuống thiệt nhiều trận tuyết, Bảo Bối nhi ở trong lòng nói thầm.
“Bởi vậy ta đã nghĩ, nói không chừng có rất nhiều người cũng giống như ta bị mấy kẻ hồ đồ làm oan uổng, chính là ông trời dù hồ đồ cũng không làm rơi tuyết, cho nên cũng không có người nào vì bọn hắn giải oan. Vì thế ta liền lập chí muốn tới Hình bộ đảm nhiệm chức vụ, như vậy phàm là có oan khuất cũng có thể vì bọn họ phúc thẩm, làm cho bọn họ oan khiên tuyết (cái lá chắn oan uổng có thể chắn tuyết=]]). Bảo Bối nhi, ý nghĩ của ta thật vĩ đại đi?”
“Vĩ đại.” Bảo Bối nhi cố gắng giấu diếm bản thân có chút diễn cảm muốn phỉ nhổ, cái gì chứ! Nói nửa ngày nguyên lai là bởi vì có bóng ma thời nhi đồng, hơn nữa còn là bởi vì không chuyên cần học tập ngược lại đi ngủ mới có thể bị oan uổng, thiết! Này tính là cái bí mật gì! Nhàm chán! Bất quá chính mình nhất định sẽ không nói cho người khác, dù sao đem loại bí mật này nói ra cũng thật mất mặt.
“Kia Vân ca ngươi cảm thấy được hiện tại vụ án này như thế nào? Vì cái gì ngươi nói Lâm Dự Chi này không đơn giản?” Bảo Bối nhi tận lực đem đề tài quay lại vấn đề chính.
Long Nghị Vân nói:“Người bình thường đều là sau khi xảy ra sự cố mới quay lại phân tích, thế nhưng Lâm Dự Chi lấy việc xảy ra trước liên tưởng ra chuyện này, hắn cũng là trước phái người tuần tra mới phát hiện, sau khi phát hiện lại muốn đem việc này giảm bớt thương tổn đến mức thấp nhất, suy tính cũng thập phần chu đáo. Cho nên ta nói Lâm Dự Chi này không đơn giản.”
“Vậy ngươi tính toán như thế nào đi thăm dò chuyện này?”
“Lấy tĩnh chế động.” Long Nghị Vân mỉm cười,“Xem đi, đối phương sớm hay muộn cũng sẽ tìm tới cửa!” Lại hướng ngoài cửa kêu lên,“Người tới a!”
“Vừa rồi không phải nói Toàn Cơ sơn trang trang chủ tặng bái thiếp sao? Đi đem bái thiếp lấy đến.”
Đem bái thiếp mang tới nhìn nhìn, tự viết thế nhưng lại thập phần đơn giản, chỉ có năm chữ “Nam Cung Hiên cầu kiến”, phỏng chừng không biết Long Nghị Vân lấy thân phận gì xuất hiện cho nên cũng không viết nhiều lắm.
“Đi gọi hắn vào đi.” Phần đơn giản này thật ra lại có vẻ đúng mức, làm cho Long Nghị Vân hơi có chút thưởng thức.
Nam Cung Hiên đã năm mươi tuổi. Công phu của hắn không tệ, nhưng nổi danh nhất chính là hảo nghĩa hiếu khách. Hắn thích kết giao bằng hữu, càng giỏi về quảng kết thiện duyên; Hắn thích hành hiệp trượng nghĩa, càng giỏi về giải quyết tranh cãi. Cho nên hắn ở trên giang hồ uy vọng rất cao, hắn ngồi lên chức minh chủ có thể nói là rất được ủng hộ.
Hắn xuất thân từ nhà quan lại, mất đi chức vụ liền đối với giang hồ thập phần hiếu kì, sau lại bái sư học nghệ, hiểu được ở trên giang hồ muốn sống yên thì gia thế là thập phần trọng yếu. Ngay từ đầu hắn đã không muốn chỉ là làm một hiệp khách bình thường trên giang hồ, hắn muốn thành danh, cho nên hắn cần một thân phận tốt, một bối cảnh võ lâm thế gia khổng lồ. Mà trời lại cho cơ hội, hắn ngày đầu bước ra giang hồ liền tham gia chiêu tế ( hội kén rể) của con gái Nam Cung gia, nhưng trên giang hồ phe phái tuy nhiều, thế gia bình thường cũng không nguyện ý để đệ tử mình ở rể, vì thế hắn trổ hết tài năng. Từ đó về sau, hắn chính là chủ nhân của Nam Cung gia.
Thê tử của hắn ôn nhu xinh đẹp, chỉ tiếc lúc sinh nữ nhân không thể qua khỏi, hoàn hảo nữ nhi xinh đẹp thông minh, dưới sự nghiêm khắc dạy bảo của Nam Cung Lão phu nhân nên tuổi còn nhỏ đã thập phần xuất chúng. Nàng cũng dần dần ở trên giang hồ tạo nên uy vọng của bản thân, hơn nữa cùng triều đình quan hệ rất tốt, đang được đề cử chức minh chủ võ lâm.
Cho nên, đứng ở trước mặt Long Nghị Vân cùng Bảo Bối nhi là một người trung niên hai bên đầu tóc hoa râm, lại vẫn thập phần tiêu sái tuấn dật, năm tháng ở trên người của hắn chỉ để lại dấu vết thành thục mà không có hề để lại nét già nua.
“Thảo dân Nam Cung Hiên tham kiến Vương gia.”
“Nam Cung minh chủ không cần đa lễ, ngươi đang ở trên giang hồ không cần giảng lễ nghi phiền phức này, cứ gọi ta Long Tứ là được rồi. Lần này ta thay thế lão Cửu đến, rất nhiều chuyện không rõ ràng lắm, còn thỉnh ngươi chỉ điểm nhiều hơn.” Long Nghị Vân không bày ra bộ dạng Vương gia mà chỉ là dùng vai vế trên giang hồ luận giao, hơn nữa thực sự là mình đến thay cho Long Cửu.
“Tứ gia, tuy rằng nơi này sơ sài thế nhưng Cửu gia mỗi lần tới đều là ở tại Toàn Cơ sơn trang.” ý tứ Nam Cung Hiên rất rõ ràng, chủ yếu là đến thỉnh vị khách quý này, hắn cũng âm thầm đánh giá thiếu niên nho nhỏ đang ngồi ở một bên cười híp mắt kia, phán đoán thân phận của hắn, nghe nói tuổi của đương kim hoàng đế Thập Tam……
“Này….,” Long Nghị Vân thoáng trầm ngâm,“Sợ rằng không tiện đi?”
“Tứ gia cứ việc yên tâm, ta ở nơi đó có một viện riêng thập phần thanh tĩnh, tuyệt đối sẽ không quấy rầy đến ngài. Trước đây mỗi lần Cửu gia đến đều là ở tại nơi đó.” Nghĩ nghĩ, Nam Cung Hiên lại bỏ thêm một câu,“hơn nữa hiện tại Thái An phủ ngư long hỗn tạp, vẫn là ở tại nơi đó của ta an toàn hơn.”
Long Nghị Vân suy tính thấy cũng đúng, vạn nhất có người nào đó đui mù đánh nhau, làm bị thương đến Bảo Bối nhi thì thật phiền toái, vì thế gật đầu nói:“Cũng tốt.” cũng hướng Nam Cung Hiên giới thiệu:“Vị này là Giang Nam Thạch gia Tam công tử Thạch Bình An.” Hắn vốn nghĩ không đi Toàn Cơ sơn trang trụ sẽ không cần giới thiệu, hiện tại nếu phải đến trụ nhà người ta thì cần phải nói rõ.
Bảo Bối nhi cung kính nói:“Nam Cung bá bá, Thạch Bình An cũng đến nhà ngươi quấy rầy, có chỗ nào thất lễ thỉnh thông cảm.”
Giang Nam Thạch gia?! Tuy rằng Thạch gia không phải người trong võ lâm, chính là hiện tại có mấy ai không biết Thạch gia? Ăn mặc lẫn mọi thứ đồ dùng đều là hàng hóa Thạch gia a! Nam Cung Hiên tuy rằng không biết vì sao Thạch gia Tiểu công tử cùng Long Nghị Vân một chỗ nhưng cũng mỉm cười nói:“Tiểu thiếu gia khách khí, chỉ sợ địa phương rất thô kệch.”
Bảo Bối nhi cười híp mắt nói:“Không sao cả không sao cả, nơi ta đến ở sẽ lập tức kêu cửa hàng Thạch gia mang nguyên bộ vật dụng tinh xảo qua dùng, hơn nữa sau khi đi về sẽ không cần đến nữa, phiền toái Nam Cung bá bá giúp ta vứt bỏ thì tốt rồi.” Mặc kệ chính mình đang ở nơi nào, có tiền còn sợ không có thứ tốt để dùng sao? (giỏi~ Bảo Bối nhi của tỉ giỏi =]]])
Nam Cung Hiên lúc ấy trong lòng thầm mắng “Thằng tiểu thố (thỏ) nhãi con”, thế nhưng mặt ngoài vẫn là cười nói:“Ha ha ha, Thạch thiếu gia quả nhiên là đại thủ bút (ý chỉ phóng khoáng). Ha ha, ha ha!” Tên tiểu phá gia chi tử!
Vì thế Bảo Bối nhi theo Long Nghị Vân dọn tới Toàn Cơ sơn trang.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]