Bao Da đúng là một tên tiểu qủy, tuổi còn quá nhỏ, trong lúc những người khác tất bật chuẩn bị thì hắn lại chạy đi nghịch nước trên hồ. Phan Tử nói, “chuyến này mọi người đều mang theo trang bị của mình, hắn không đi xuống tất nhiên cũng không cần sửa sang gì cả, hơn nữa trong cái nghề này, làm càn tất tuyệt đường sống, vì cơ bản chỉ cần làm càn một lần hẳn là chết luôn rồi.”
Tiểu Hoa rõ ràng là chuẩn bị đồ đạc vô cùng tốt, hắn lúc nào cũng chăm chú nghiên cứu cái “bản đồ” kia. Tôi nhìn Phan Tử chạy việc khắp nơi, nhớ tới những lời cuối cùng anh nói ban nãy mà trong lòng rất khó chịu.
Đó là một cách trách móc của Phan Tử, tuy tôi nghe xong có chút không thoải mái, nhưng tôi biết anh ấy nói đúng. Một người lãnh đạo chân chính là người phải biết suy nghĩ bình đẳng cho tất cả mọi người.
Nhưng tôi đâu phải là một người lãnh đạo chân chính gì đâu, tôi chỉ là một hàng nhái thôi. Khi đó tôi rất muốn phản bác lại anh ấy, nhưng câu cuối cùng anh ấy nói khiến tôi hiểu được rằng tôi là một người có nội tâm yếu đuối.
Quả thực, con đường này là tôi tự chọn, tôi không thể vin vào bất cứ cái cớ nào khác để thoái thác được. Giờ khắc này, sẽ chẳng còn ai khi thấy tôi vội vàng nói “chúng ta mau mau đi xuống thôi” mà đứng ra đáp lại :” không đúng, giờ chưa phải lúc.”. Người duy nhất có thể nói những lời này là chú Ba, nhưng chú đã không có ở đây, tôi lại là người đang thay thế vị trí chú.
Trong đầu tôi hiện lên rất nhiều hình ảnh về chú Ba năm xưa, đột nhiên tôi ý thức được rằng mỗi khi chú nói “không được” hoặc nghiêm mặt lạnh lùng gật đầu nói “có thể thử xem”, nội tâm chú tuyệt đối không hề thoải mái. Tôi từng cảm thấy nói những lời như vậy rất đơn giản, nhưng không phải tự mình trải qua thì nhiều chuyện thực sự không thể biết được tường tận.
Rất nhanh sau đó, Tiểu Hoa bắt đầu làm tổng động viên, tôi thấy hắn vỗ vỗ tay để tập trung những người chuẩn bị xuống kia lại.
Trong quá trình gắp lạt ma, toàn bộ tin tức quan trọng nhất đều từ những kẻ đó nói cho lạt ma, thiết khoái tử (đũa sắt) dùng cách này để phòng ngừa bị bại lộ hoặc là sợ lạt ma kia nói bí mật cho người khác biết.
Tiểu Hoa là một người có tài biểu diễn thiên phú, rõ ràng là hắn không có phiền não như tôi bây giờ, từ lúc tôi còn đang hưởng thụ cuộc sống đơn giản của mình thì hắn đã quen với những chuyện rắc rối rồi. Tôi nhìn Tiểu Hoa bố trí người, thoải mái như đang giảng cho một con hát, trong lòng có chút hâm mộ lại như có chút chua xót.
“Kiểu khác biệt thế này bình thường sẽ nhìn không ra nhưng nếu mấy người nhìn qua hình ảnh phản chiếu bên kia lại thấy vô cùng rõ ràng.” Tôi đang định bước tới nghe hắn nói thì chợt hắn chỉ ngón tay về phía hồ nói một câu như thế.
Bốn phía mặt hồ đều bị bao phủ bởi ánh trăng, tôi ngồi dưới mái che quan sát cẩn thận cảnh sắc trong hồ kia nhưng chỉ thấy ảnh phản chiếu bốn phía vách núi xoay ngược lại, có thể nhìn ra hồ được bao quanh bởi một vòng sơn thể, mấp mô bất định.
“Rất kỳ diệu, ngọn núi này ẩn giấu một tòa cổ lâu cực kỳ hiếm thấy, có thể nói là huyệt của Trương gia cổ tộc quần táng, phong thủy nơi đây tương đối đặc biệt, bày ra là một thế quần tiên ôm nguyệt, thế cục hút phong uống lộ, các người thử nhìn đỉnh núi bên kia xem, cây cối lay động, nhưng mặt hồ tuyệt đối phẳng lặng, ngay cả một gợn sóng cũng không có, chứng minh rằng hướng gió nơi này thổi không hợp lý, không tới được mặt hồ. Sách cổ từng ghi, trong hồ như vậy có tàng long, mạch núi bên hồ chính là lưng rồng, cổ lâu xây dựng trong sống lưng rồng, đó là muốn hút lấy long cốt, như vậy rất tàn ác.”
“Rồng chắc chắn là không có, ta từng lặn xuống đây vài lần đều không thấy được, nhưng lại có kỳ nhông.” tôi nói. Những người kia thấy tôi tới, lập tức tránh đường, ai nấy đều gật đầu nói:
“Tam Gia”.
Tôi ra hiệu không cần để ý tới tôi. Tiểu Hoa tiếp tục nói :” sách cổ có ghi lại rằng, có hai loại hồ khả năng tàng long, thứ nhất là sâu không thấy đáy, mặt hồ phẳng lặng. Thứ hai là không gió cũng dậy sóng, đó là do thông với biển. Kỳ thật các người thử nghĩ xem, mặt hồ phẳng lặng chứng tỏ là hồ này yên tĩnh, không gió mà có sóng chứng tỏ là đáy hồ thông với mạch nước ngầm, đây đều là nguyên nhân khiến cho lòng hồ có cá lớn. Cái gọi là long thực chất chính là cá cỡ khủng thôi.”
Có hai thủ hạ hỏi:”vì sao lại nói là tàn ác? Nơi này phong thủy không tốt sao?”
“Không phải là không tốt, bình thường phong thủy chú ý vị trí nằm phải thực xa, phần lớn thường đặt trên núi Ngũ Lĩnh, dựa vào sơn mạch, lấy mạch nước làm hơi thở, muốn là cầu trường tồn vĩnh viễn. Nhưng, nếu như nơi này có một cổ lâu tồn tại thực thì cũng phải xây trên lưng rồng, chặt đứt mạch phong thủy, như vậy giống như một khối u vậy.”
“Ngài nói là, long mạch này-”
“Có thể là đã chết rồi.” Tiểu Hoa nói, “cho nên khó trách Trương gia có thói quen thiên bẩm là nơi bọn họ táng mộ thường bị hút hết long mạch, sau đó lập tức đổi vị trí.”
“Vì sao vậy? Làm như vậy có gì tốt chứ?”
Tiểu Hoa lắc đầu:” không có quá nhiều lợi ích. Muốn nói tới ưu điểm thì chỉ có một mà thôi, nhưng nếu như vậy, chúng ta phải xốc lại tinh thần hoàn toàn.” hắn nhíu mày, quay đầu hỏi tôi:
“Tam Gia, giờ có còn kịp để các huynh đệ đây rời đi không?”
Tôi chẳng đáp lại trò đùa kỳ quái của hắn, hắn thấy tôi không phản ứng gì liền bật cười. Phan Tử liền nói:
“Hoa Nhi gia, ngài còn muốn đùa tới lúc nào đây? Nửa câu trước là ngài nói đùa phải không? Các huynh đệ ở đây đều tới để phát tài mà, ngài cũng đừng dọa mọi người thế chứ.”Tất cả mọi người cùng rộ lên cười, vừa lúc đó Bao Da từ bên hồ vội vã chạy tới nói với chúng tôi:” mọi người, lúc nãy khi đang nghịch nước đằng kia, tôi vẫn canh cánh một chuyện trong lòng, tôi thấy trước khi mấy người định đi xuống bên dưới kia thì nên cân nhắc vấn đề này, vì có thể suy đoán của mọi người sai rồi.”
Chúng tôi nghe mà sửng sốt, Tiểu Hoa hỏi lại:” hả, quả nhiên là cao thủ, cậu nghĩ tới cái gì?” Bao Da mở lòng bàn tay, trong tay hắn có vài viên sỏi nhặt khi nghịch nước, rõ ràng là sau khi hắn nói xong sẽ lại quay về nghịch tiếp.
“Các vị nói là Trương gia nhân có thói quen quần táng, cổ mộ không phải khép kín mà là có phương pháp để mở, hậu nhân đời sau có thể tiến vào cổ mộ an táng nhiều lần phải không?”
Chúng tôi gật đầu, hắn lại nói:” giả thiết là Trương gia cổ lâu ở trong sơn thế này, cổ mộ của bọn họ đã trải qua nhiều lần sử dụng, người chết trong gia tộc đều phải đưa vào chôn cất bên trong đó. Mọi người nghĩ mà xem, làm vậy có phải quá là hao tài tốn của không, người ta nâng một quan tài từ rất xa tiến vào trong sơn đạo, một lần thì còn được chứ trong một trăm năm người Trương gia đâu phải chỉ chết một người, gia tộc lớn như vậy, chết mười người liên tục là còn ít. Nếu chết nhiều thì trong thôn này sẽ thường xuyên xuất hiện rất nhiều người xa lạ thần bí, trong thôn hẳn cũng sẽ lưu lại truyền thuyết. Nhưng thực chất ở thôn Ba Nãi kia chúng ta chẳng nghe được một truyền thuyết nào cả. Điều này thực không thể nào giải thích được, các vị không thấy như vậy là rất kỳ quái sao?”
“Ý của cậu nói là cổ mộ của Trương gia lâu này cùng với việc chôn cất người chết ở đây là phỏng đoán sai lầm?” có một thủ hạ hỏi.
“Không phải chứ, chúng ta ở Tứ Xuyên có thể thấy rõ ràng cách thức cổ mộ này mở ra như thế nào, thiết kế tinh vi như vậy, chắc chắn không phải chỉ để chơi thôi đâu. Vì vậy cổ mộ này nhất định không sai được.” Tiểu Hoa nói.
“Tôi không bảo các ông chủ nói sai, tôi nói là chuyện này hơi kỳ quái thôi.”
Tôi không thể phủ nhận là Bao Da này nói chuyện cũng có lý, khó tránh hắn là một nhân tài. Có điều vấn đề hắn đề cập tới với chúng tôi không có giá trị thực tế.
“Kỳ thật thì chưa hẳn đã như vậy.” Tiểu Hoa nói, “có lẽ trong lịch sử có lưu lại chút truyền thuyết, nhưng không ai bảo tồn nó cả. Vì vị trí thôn này trong lịch sử cũng không phải một chốn yên bình, nơi đây vẫn thường xuyên xảy ra chiến tranh, người chết trong thôn có thể là bị giết hoặc vì ôn dịch mà chết hết, sau đó có là người từ những nơi khác tiến quân vào chiếm đóng.”
“Ngay cả như thế thì trong vòng một trăm năm dù sao cũng không thể bị giết liên tục được. Theo như A Quý nói nhà anh ta từ trước tới nay ít nhất cũng đã được bốn đời. Trong khoảng thời gian đó theo lý mà nói thì cũng cẫn có người Trương gia vào thôn khâm liệm mới đúng chứ.”
Chúng tôi cùng cau mày lại. Đây thực sự là một chuyện kỳ quái, chẳng lẽ trương gia nhân kia trong cả bốn đời A Quý đã hoàn toàn xuống dốc, hay là trong khoảng thời gian này không ai trong Trương gia chết ư?
“Chúng ta cũng không phải không nghe thấy bất kỳ một truyền thuyết nào. Ba Nãi này vẫn có truyền thuyết, một truyền thuyết cách đây không lâu, chúng ta vẫn thường xuyên nói về nó.” Trầm mặc một lát, Tiểu Hoa bỗng nói.
“Là cái gì?”
“Chuyện đội khảo cổ mang theo khối sắt ra ngoài.” Tiểu Hoa nói, “đó cũng là một “truyền thuyết””.
Ban đầu tôi còn chưa hiểu lắm, nhưng chỉ giây sau lập tức mồ hôi liền toán lạnh cả người, không khỏi sờ sờ lên mặt mình:” quả thực rất có lý, chẳng lẽ là như vậy?”
Phan Tử không hiểu:” hai vị gia gia, tôi đọc ít sách vở, đừng làm ra bộ thần bí như vậy được không.”
Tôi nói với Phan Tử:”trước đây chúng ta được nghe đi nghe lại một chuyện Ba Nãi này, thực chất đó là về chuyến khảo cổ kia. Lấy nơi đây khu vực trung tâm, kết hợp với việc Tiểu Hoa nói nó có chút kỳ quái, vậy chuyện đội khảo cổ kia chính là một phương hướng để chúng ta suy luận rồi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]