Chỉ một khoảnh khắc kia, tôi cũng không biết hắn làm sao mà có thể khẳng định ngay người đó là Văn Cẩm, tôi thấy người kia mặt toàn bùn, ngay cả nam hay nữ còn không phân rõ ra được. Nhưng lúc này không có nhiều thời gian suy nghĩ gì cả, Phan Tử kêu một tiếng đi hỗ trợ! Tất cả mọi người lập tức nhảy xuống nước theo Muộn Du Bình.
Lao xuống nước, chưa được mấy bước đã toàn bùn lắng, dưới đáy đầm lầy có cả một tầng rong với bèo, tôi chưa đi giày, bùn lầy và rong bèo nhơ nhớt như mỡ quét vào chân, cảm giác giống như có vô số lọn tóc quấn vào chân vậy, thật là khiến da đầu tôi tê dại. Đi mấy bước đã nhào vào vùng nước sâu, chúng tôi vung cánh tay lên bắt đầu bơi.
Muộn Du Bình bơi cứ nhanh vun vút, chớp mắt đã vọt đến gần người kia, chỗ đấy hình như mực nước không cao lắm, hắn vùng vẫy rồi đứng lên từ trong nước. Ngay lập tức, Phan Tử cũng bò lên, tiếp đến là tôi và Bàn Tử. Bàn chân tôi lại lần nữa chạm đến đáy nước, liền phát hiện ra đây là một nơi nước cạn, không cảm giác được dưới nước là tình huống gì, hình như chỉ là những tảng đá khổng lồ nổi lên trên lớp bùn lầy mà thôi.
Lúc này, cách người kia chỉ có sáu, bảy mét, tôi nhìn người đó ở khoảng cách gần, tim đập thình thịch, căng thẳng lạ thường.
Văn Cẩm xem như là một nhân vật mấu chốt, suốt từ trước đến này dường như cô chỉ là một khái niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2948132/quyen-5-chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.