Editor: Biển
Beta: Thanh Du
~0O0~
Tôi với Phan Tử ngồi trong cửa hàng của chú Ba cả một buổi chiều, kể nhau nghe vài điều về tình hình bản thân.
Thì ra từ trước khi tôi đi Hải Nam, Phan Tử đã dần dần khôi phục ýthức, nhưng rồi tôi đi vội quá, chỉ để lại bệnh viện số điện thoại diđộng nên sau khi tôi rời bến thì đương nhiên không tìm được.
Thể chất Phan Tử rất tốt, hồi phục cực kì nhanh, dù vậy anh vẫn phảinằm trên giường cả tháng, đến khi có thể xuống giường tìm gặp bọn tôithì chẳng liên hệ nổi với mống nào. Tính ra lúc đó chắc là tôi đang ởThiểm Tây, còn chú Ba thì khỏi phải nói, cả thế giới đều đang tìm ổng.
Tôi thấy trên tay Phan Tử quấn một dải lụa đen, liền hỏi anh làm saovậy? Anh nói Đại Khuê cũng từng là anh em, chết đi còn chưa nổi bảyngày, mang nó dù sao cũng nhẹ lòng đôi chút. Anh nhắc đến chuyện cũ làmtôi nhớ lại khoảng thời gian đi Sơn Đông, trong lòng không khỏi nghẹnngào, suy cho cùng chuyến đi đó cũng do tôi khơi mào mà ra, nếu lúc đókhông nhiều chuyện đưa sách lụa cho chú Ba xem thì tình cảnh mọi ngườigiờ đây đã khác nhiều rồi.
Phan Tử thấy sắc mặt tôi thay đổi cũngđoán ra tôi đang nghĩ gì, liền vỗ vai tôi nói: “Cậu Ba, chúng ta đã làmcái nghề này thì có một số chuyện muốn tránh cũng không thoát, đâu thểtrách ai được.”
Tôi thở dài, thầm nhủ anh nói thì dễ lắm, người hại chết Đại Khuê cũng đâu phải anh.
Xúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2947903/quyen-4-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.