Editor: Biển
Beta: Thanh Du
*****
Ngọn đuốc tắt ngóm, không gian vốn tranhtối tranh sáng bỗng dưng tối đen như mực. Tôi sợ đến nỗi toàn thân toátmồ hôi lạnh, cây đuốc suýt nữa tuột tay rơi luôn xuống đất.
Trợ lý Lương còn nhát hơn tôi, lập tứchét lên, nhanh chân bỏ chạy. Chạy được vài bước bỗng nghe “bịch” mộttiếng, chắc là đụng phải vật gì, đau quá mà khóc ầm lên.
Tôi lấy bật lửa châm lại ngọn đuốc soisoi cây đuốc, thấy phần trên ngọn đuốc vẫn chưa cháy hết, không hiểu sao lửa lại tự dưng vụt tắt. Có khi nào là do gió thổi? Nhưng trong cáihang này thì lấy đâu ra gió?
Lão Dương hả hê nói: “Lão Ngô, tay nghề của cậu chẳng ra sao cả. Ngọn đuốc này cũng quá tệ, nói tắt là tắt, hại tôi nhảy dựng lên”
Tôi mắng: “Mẹ nó cậu lắm mồm vừa thôi,rảnh rỗi cười nhạo tôi sao không đi xem trợ lý Lương thế nào, đừng đểhắn ngã vào đống xác chết.” Nói rồi tôi châm lại cây đuốc, vừa giươngcao đã thấy trợ lý Lương đang ngã lên một bộ hài cốt, xương cốt tức khắc vỡ vụn ra.
Tôi vội tớigần đỡ gã dậy, chỉ thấy mặt gã tái nhợt, xem ra đã sợ hãi đến cực độrồi. Lão Dương vỗ vai gã: “Sư gia, anh đùa chúng tôi à? Lá gan bé nhưthế này mà còn muốn vào đấu.”
Trợ lý Lương thấy ngọn đuốc đã được châmlại mới thở phào: “Hai…..hai người đừng hiểu nhầm, không phải tôi sợbóng tối mà do ban nãy, con mẹ nó, cứ như có thứ gì đó thổi một hơi lạnh ngắt sau gáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2947843/quyen-3-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.