Editor: Dứa
Beta: Tiểu Điệp
¤¤¤
Chúng tôi chạy cả nửa ngày, đầu váng mắthoa mà vẫn chưa thấy đích, trong lòng sớm đã nảy sinh nghi ngờ, nay nghe trợ lý Lương nói thế, lão Dương liền dừng lại hỏi: “Anh Lương, anh nóitrúng kế là sao?”
Trợ lý Lương vừa xoa ngực vừa chỉ xuống đất: “Hai người xem, cái đầu lâu này nhìn có quen không?”
Tôi nghe vậy bèn nâng cây đuốc, quả nhiên trên mặt đất có một cái đầu lâu thủng mất một lỗ, hệt như cái đầu lâutrợ lý Lương đã giẫm lên lúc mới nhảy từ vách núi xuống. Tôi cảm thấykhông ổn, quay lại xem thử, quả nhiên phía bên kia chính là vách núi.
Lão Dương nhìn bốn phía, bực tức nói: “Lão Ngô, cậu dẫn đường kiểu gì vậy, đây chẳng phải nơi xuất phát lúc đầu sao?”
Tôi cũng tức giận trả lời: “Làm sao tôibiết được, nơi này chỗ nào trông cũng như nhau, con mẹ nó, chúng ta đikhông chú ý, không biết có phải là rẽ nhầm chỗ nào mà quay lại đây rồikhông.”
Trợ lý Lương điều chỉnh lại hô hấp, khoát tay nói với chúng tôi: “Không phải, hai người không để ý rồi, tôi nhớrõ mồn một là con đường mòn này thẳng tắp, không cõ chỗ rẽ nào cả.Chuyện này thực sự không đơn giản, nếu tôi không nhầm, chúng ta có lẽ đã bị thứ gì đó đánh lừa.”
Lão Dương biết manh mối có vấn đề, mặttrắng bệch ra: “Hỏng rồi, có khi nào oan hồn của những thi thể này vìbảo vệ thánh địa của họ mà không cho chúng ta đến chỗ bãi đất trống kiakhông?”
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky/2947841/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.