Bên trong nhà chính, Nhị Nguyệt Hồng đem con cua làm thành ba món, đặt ở trước bài vị của Nha Đầu rồi châm hương lên. Cái bàn ở sau lưng có đặt vài tờ báo, được xếp thành chồng rất chỉnh tề, chỉ có vài tờ trong đó, nằm rải rác ở những bàn khác. Chỉ trong vòng một tuần lễ, trong thành Trường Sa đã xảy ra bốn vụ thảm án diệt môn, khi đó số dược liệu mà Phật Gia thu mua được là do Tứ gia cung cấp cho, tổng cộng một trăm hai mươi mạng toàn bộ phải rơi đầu. Trên bãi sông Nam, vào một buổi tối trời mưa to, Nha Đầu nằm hấp hối, Nhị Nguyệt Hồng mang theo Nha Đầu muốn để cho nàng ăn một chén mì nước cuối cùng. Người bán hàng rong nhìn Nhị Nguyệt Hồng như người điên, liền rối rít xua đuổi, nửa năm sau, cũng vào một đêm mưa to như vậy, những người bán hàng rong trên bãi sông Nam đều bị giết sạch, máu hoà cùng nước chảy xuống sông, nhuộm đỏ toàn bộ bờ đê. Ông biết là do ai làm. Thế nhưng chuyện đã đến lúc này, ông cũng không muốn tiếp tục đi truy cứu cái gì nữa, cũng không có sức đi truy cứu cái gì. “Em cũng sẽ không vì như vậy mà vui vẻ.” Nhị Nguyệt Hồng nhìn bài vị Nha Đầu, “Hắn vẫn không hề thay đổi chút nào.” Ông dừng một khắc, quay đầu lại nhìn ra bên cánh cửa ngoài sân, phảng phất lại thấy được phía sau cánh cửa có bóng dáng một người nào đó. “Nhưng mà, những con cua này cũng không tệ, chung quy thì cũng không uổng công em đã thương yêu hắn.” ________________________________________ “Ngươi lại phạm tội gì nữa rồi?” Nha Đầu thấy Trần Bì A Tứ quỳ gối ở ngoài cửa tiền đường trên mặt dính đầy bùn, không khỏi buồn cười. “Tôi đi bắt con cua.” Trần Bì A Tứ nói, “Sư phụ nói tôi đi luyện công, nhưng tôi cảm thấy buồn chán quá, nghĩ tới sư nương thích ăn cua, lại vừa thấy ở bờ sông có rất nhiều cua đang bơi trong nước, ngứa tay mới bắt được một cái sọt đem về, không muốn để cho sư phụ phát hiện.” “A, ngươi còn có lòng tốt tới cỡ này sao?” Nha Đầu liền cười nói. “Đúng vậy, cho nên sư nương nhìn mấy con cua này mà cảm động, không bằng nói vài câu với sư phụ, để cho tôi quỳ ít hơn một canh giờ đi.” “Khó mà xin được, lần nào ta cũng đều thay ngươi cầu xin tha thứ, nhưng ngươi lúc này thực sự đã phạm lỗi, nên ta khuyên đã mất linh rồi.” “Hừ, tôi nói sư phụ bảo thủ thì cũng không sao, không ngờ sư nương cũng hẹp hòi như vậy, lại phụ bạc công sức tôi bắt mấy con cua Đại Hoàng này. Sau này sư nương muốn ăn thì nói sư phụ đi mua đi, đồ đệ tôi cũng không tặng sư nương nữa.” “Ôi, tội nào ra tội ấy chứ, ngươi không luyện công thì phải chịu phạt, nhưng mà tặng cho sư nương con cua này đi, sư nương sẽ thưởng ngươi cái khác.” Nói rồi Nha Đầu lấy ra một chén gạch cua giấu ở sau lưng đưa đến trước mặt, đưa cho Trần Bì A Tứ, “Quỳ mà ăn, ăn xong đầu gối sẽ hết đau ngay.” Trần Bì A Tứ nhìn thấy cũng tươi cười: “Sư nương, có phải là người chỉ biết làm mì sợi thôi đúng không vậy? Vì sao đã có cua mà vẫn là phải ăn mì, có hơi thảm thương một chút.” Nha Đầu nói: “Vậy là ngươi muốn ăn rau uống nước lọc phải không, ngươi đã chê không muốn ăn món mì chán ngấy này nữa, thì ta đây sau này cũng không làm mì cho ngươi ăn nữa.” Trần Bì A Tứ lập tức húp một hớp ăn hết nữa chén, khó khăn mà nuốt xuống nói: “Không phải vậy, sư nương làm mì, có làm thế nào đồ đệ cũng ăn cũng không ngấy đâu, cho dù không có gạch cua, chỉ mì nước thôi thì với đồ đệ là đã ăn được món ngon nhất rồi.” Nha Đầu chỉ lắc lắc đầu: “Ngươi đó, lo luyện tập công phu nhiều một chút đi, cũng ít luyện cái miệng của ngươi nữa, sau này mới có thể quỳ ít đi nha.” Trần Bì A Tứ ăn mà mặt thì cười, trong lòng hắn đã quên mất, những con cua này do hắn thiếu chút nữa là chết chìm mà giành được trong giải nông khi đó, trong lòng hắn cũng có chút luống cuống, hắn tự nói với mình, nếu như cần, cho dù là bị giết chết trước mặt người phụ nữ này, một chút hắn cũng sẽ không hề do dự. Nhưng mà, nhìn hình dáng Nha Đầu trong cửa, ở sâu nội tâm hắn cũng hiểu rõ, rốt cuộc trong lòng của hắn cũng có một mong muốn, chính là mong muốn nàng được sống thật tốt, đồng thời còn được sống với một người thật tốt. Ở trong đời Trần Bì A Tứ, đã từng có một cơ hội để bản thân mình biến thành Hắc Bối Lão Lục, thậm chí là có số phận như Bán Tiệt Lý, thế nhưng, cuối cùng hắn lại không có may mắn như vậy. Người con gái mà hắn vẫn luôn mong muốn nàng được sống thật tốt đó, chỉ vài năm sau thì đã qua đời. Trong những năm tháng dài đằng đẵng sau này, người như vậy, đã không còn xuất hiện thêm một lần nào nữa. (Đọc chương này thấy Lão Trần này tội tội, mà thôi cũng kệ)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]