Trước giờ làm việc gì, đương nhiên hậu quả là điều không thể tránh khỏi, đóng cửa không ra ngoài, cũng không thể có được sự yên tĩnh, dù có cố hết sức mà tiếp tục truy hỏi đến cùng, sợ rằng cũng không đơn giản chỉ là tâm ma.
“Ngươi còn tới tìm ta làm gì?” Nhị Nguyệt Hồng dừng cây kéo trong tay lại, hỏi, cây hồng trúc trước mặt đã được cân chỉnh sơ sơ hình dáng ban đầu, những cái mầm vươn ra lung tung xung quanh đã được tỉa hết, tới mùa hè thì để trong một cái bồn hoa lớn là có thể đem đặt ở tiền đường, cùng với vài cái bồn la đáp xanh biếc.
“Không ngờ sư phụ đối với những chuyện phong nhã này mà có thể làm chăm chú như vậy.” Trần Bì A Tứ chắp hai tay ở sau đít, đứng xa xa ở bậc cửa trước tiền đường, nhưng không hề bước vào trong.
“Chuyện phong nhã, cũng là một công việc, làm việc gì để thời gian cũng có thể trôi qua nhanh một chút.” Nhị Nguyệt Hồng nói, “Có nói ngươi cũng sẽ không hiểu.” Ông vừa để cây kéo xuống vừa thở dài, lấy cái khăn tay bằng lụa trên tay lau mồ hôi.
“Đồ đệ không hiểu được, mà xem ra sư phụ cũng không muốn dạy nữa.” Trần Bì A Tứ nói.
“Ta nói rồi, ngươi đã không còn là đồ đệ của ta nữa. Không nên cứ tiếp tục kêu sư phụ sư phụ như vậy, việc ngươi làm ở bên ngoài, ta cũng nghe nói không ít, lại càng không muốn có liên hệ gì với ngươi.” Nhị Nguyệt Hồng không ngẩng đầu lên nhìn hắn, chẳng qua chỉ là uống một ngụm trà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-ngoai-truyen-lao-cuu-mon-dao-mo-but-ky-chi-lao-cuu-mon/60524/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.