Sau khi trở về, Ngô Tà truyền đạt lại đại ý là "tự gây nghiệt, không thể sống, nhưng thời gian còn dài, mong đồng chí cố gắng", sau đó lẻn vào trong nhà ngâm chân.
Không bao lâu sau, bên ngoài thật sự mưa, tí tách tí tách, cái TV nhỏ mà mấy ngày trước Lê Thốc chuyển tới đang chiếu Chân Hoàn truyện, tiếng kêu "Thần thiếp oan uổng" trộn lẫn tiếng ngáy dài miên man của Bàn Tử, khiến người ta đặc biệt muốn giết bạn bè.
Ngô Tà đang phân vân giữa "đánh thức hắn" và "đánh chết hắn" thì bất thình lình bị Hắc Nhãn Kính đá một cước, hắn tức giận quay đầu lại, Hắc Hạt Tử không hề động đậy: "Mưa to rồi, Tô Vạn ở đâu?"
"Ngồi xổm bên sườn núi cao... Hỏng rồi, đất ở đó trơn trượt, hi vọng không có xảy ra chuyện gì."
Sắc mặt Hắc Nhãn Kính đột nhiên thay đổi, bỏ lại một câu "Tôi đi tìm cậu ta" liền ra khỏi cửa. Bàn Tử điều chỉnh tư thế ngủ cho thoải mái, hình ảnh yêu thương và hòa bình lại trở về trên TV, Ngô Tà nhìn thoáng qua ngoài cửa, tối đen như mực, ngày mai thời tiết nhất định sẽ tốt.
Khi Hắc Nhãn Kính tìm được Tô Vạn, cậu quả thật có chút chật vật. Trời vừa mưa được một lúc, anh đang tính đi về, nhưng bùn ướt trơn trượt khiến cậu lảo đảo ngã xuống, trên tay còn bó thạch cao, chống đỡ không nổi, điện thoại di động cũng không biết rơi đi nơi nào.
Lúc Hắc Nhãn Kính nhảy xuống, cậu đã một thân đất, vì thế cậu cũng nhịn không được nghĩ, chẳng trách hắn không dẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-hac-van-van-muon-yeu-thuong/1113013/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.