Sau khi ăn cơm tối xong, Tô Vạn đứng dậy rửa chén, chào hỏi mấy người, nói mình ra ngoài hút một điếu thuốc.
Chuyện hút thuốc này là cậu học được từ chỗ các đàn anh khi còn học y, lần đầu thử cảm thấy rất ngộp thở, không chịu nói. Sau đó xảy ra nhiều chuyện, công việc, áp lực lớn, nghiện thuốc lá cũng theo đó mà ngày một nhiều. Cậu vì quan tâm phổi của Ngô Tà, một ngụm cũng không hút qua, nhịn đến bây giờ đã là cực kỳ cố gắng.
Ngô Tà mắt thấy Tô Vạn ra cửa. Thôn Vũ không có đèn đường, cậu chưa đi được mấy bước đã hoàn toàn chìm vào bóng tối, ngay cả bóng người cũng không thấy rõ. Tiểu ca thì đang ngâm chân trong phòng, hôm nay đến phiên Bàn Tử quét dọn, động tác của hắn cũng lớn như dáng người của hắn vậy, quét tung toé lên hết. Hắc Hạt Tử tựa vào khung cửa, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, Ngô Tà tiến lại gần.
Lại không dỗ dành được sao? Anh có ổn không? Ngày mai đứa nhỏ có thể sẽ rời đi đấy.
Hắc Hạt Tử liếc hắn một cái, Ngô Tà lập tức thu liễm thần sắc, xuất hiện vẻ tôn sư trọng đạo, tỏ vẻ, nói giúp hắn đi nói chuyện.
Trong thôn gần như không có mấy con đường, Ngô Tà đã quen thuộc với đường đi ở đây, tìm thấy tia lửa nhỏ trong bóng tối, Tô Vạn đang ngồi xổm bên cạnh một sườn núi nhỏ, điếu thuốc kẹp giữa ngón tay, cũng không hút, sững sờ xuất thần. Ngô Tà ho hai tiếng, Tô Vạn giật nảy mình lập dập đi điếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-hac-van-van-muon-yeu-thuong/1113012/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.