Hạt Tử nhìn xuống thấy Tô Vạn đang nghiêng mặt, nước mắt lưng tròng nhìn lại mình, môi rụt lại, rõ ràng sợ không được nhưng vẫn ép bản thân tiếp nhận, không khỏi cảm thấy xúc động, quá đáng yêu, thật muốn bắt nạt cậu ta.
Tô Vạn thấy biểu cảm của Hạt Tử thay đổi, trong lòng có linh cảm không lành, liền nghe hắn nói: "Đau dài không bằng đau ngắn, xin lỗi trước."
Tô Vạn nghi hoặc "Hả?" một cái, mang theo âm mũi nồng đậm, một giây sau đã bị Hạt Tử đè lại sau đầu, đôi môi mềm mại đặt ở sau gáy, đầu lưỡi nóng ẩm liếm một mảng da đặc thù.
Đó là vị trí của tuyến thể.
"Đừng一一"
Tô Vạn còn chưa dứt lời, Hạt Tử đã tàn nhẫn cắn vào gáy cậu, một mảnh da nhỏ kia rất dễ bị đâm thủng, một pheromone hoàn toàn khác với pheromone của bản thân cậu đang điên cuồng rót vào trong tuyến, tiếng la của Tô Vạn trong nháy mắt liền biến thành tiếng khóc lóc đau đớn.
Mùi rượu nhanh chóng bao trùm toàn thân, như có ngọn lửa quét qua, sống chết muốn đuổi pheromone vốn có ra khỏi cơ thể, mùi sữa tuy rằng trẻ con, dù sao cũng là đặc điểm Alpha trời sinh của cậu. Tô Vạn cảm thấy mạch máu của mình như muốn vỡ ra vì sự cạnh tranh vô hình này, chân tay đau như co thắt, toàn thân run rẩy không kiểm soát được.
Trước mắt Tô Vạn đen lại một lúc, ngay cả ý thức cũng có vài phần mơ hồ, nhưng sự sợ hãi và bối rối trong lòng lại chậm rãi tiêu tan, sau vài hơi thở Hạt Tử buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-hac-van-su-phu-pheromone-cua-anh-co-mui-gi-vay/231231/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.