"Thứ này gọi là củ cải âm, trước kia tôi đã từng thấy qua." Hắc Hạt Tử vừa dứt lời, Tô Vạn nửa chữ "A" còn chưa kịp ra khỏi miệng, bỗng nhiên đuôi xe truyền đến một tiếng va chạm lớn, thân xe ngay lập tức lắc lư dữ dội. Trọng tâm của Tô Vạn không ổn định, suýt nữa đập đầu vào cửa kính, cũng may Hắc Hạt Tử nhanh tay lẹ mắt kéo cậu lại.
"Tôi thao!" Tô Vạn định thần lại, quay đầu lại nhìn, đuôi xe đã bị đụng bẹp dúm một mảng, lão Vệ mắng một câu tiếng địa phương rồi mở cửa xe nhảy xuống.
"Ra khỏi sư môn gặp nhiều bất trắc quá." Hắc Hạt Tử thở dài, cũng xuống xe. Đụng phải xe lão Vệ là một chiếc Citroen màu trắng, từ Sơn Đông đi tới, trên xe ngồi một nhà ba người, nhìn thế nào cũng giống như đám người nghỉ lễ Tết đi chơi xa.
Chủ xe Citroen là một người nhã nhặn đeo kính, sau khi xuống xe vẫn luôn lo lắng xin lỗi lão Vệ, có vẻ là do hắn lái xe quá lâu nên có chút buồn ngủ, cũng không biết chân đặt trên phanh hay chân ga. Lý do này rất dễ hiểu, nhưng lão Vệ lại rõ ràng không có tâm tình, mắng: "Mẹ nó đã là lần thứ mấy, sửa sửa sửa! Xe sắp hỏng rồi còn phải sửa!"
Hắc Hạt Tử ngẩng đầu nhìn, trên bảng chỉ thị cách thôn Lão Vệ gia còn có 5km, liền nói: "Đại ca, đợi đến khi cảnh sát đến cũng không biết mấy giờ, ông xem tiểu đồ đệ của tôi ở trên xe buồn bực đến nỗi không chịu được, dù sao cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-hac-van-cong-viec/219592/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.