Chương trước
Chương sau
"Trong bụng con lợn đó, có xác chết của một đứa trẻ!"
Sau khi lão Vệ hét xong những lời này, trong xe lâm vào một khoảng lặng ngắn. Cuối cùng, Tô Vạn khó khăn nuốt nước bọt, cẩn thận hỏi: "Không phải là một con lợn con?"
Hắc Hạt Tử vốn đang suy nghĩ chuyện khác, vừa nghe Tô Vạn nói lập tức nhảy dựng tại chỗ, cười to nói: "Mạch não của tiểu tử cậu sao lại kỳ lạ như vậy!"
"Không phải trong bụng có thi thể của một đứa bé sao?" Tô Vạn nghiêm túc phân tích, "Dù sao chuyện này vốn đã rất kỳ quái, mà chuyện kỳ quái nhất định sẽ có lời giải thích kỳ quái hơn, con lợn đực kia mang thai là một loại khả năng, cũng không phải chuyện thường thấy."
"Được được được." Hắc Hạt Tử rất thích tư duy của đứa nhỏ này, suy nghĩ rất rộng, là tư liệu tham khảo tốt, hắn vỗ vỗ đầu Tô Vạn, "Mang cậu theo là đúng. "
Tô Vạn đắc ý: "Tư duy của lớp trẻ sợ các bạn già không theo kịp!"
Hắc Hạt Tử không muốn so đo với cậu, nói: "Xin lỗi, đồ đệ của tôi thi đại học hỏng não mất rồi, ông tiếp tục nói, là loại xác chết như thế nào? "
"A, được." Lão Vệ cũng bị phân tâm, tâm tình lo sợ vừa rồi hoàn toàn biến mất, nói, "Đứa trẻ... Không, thứ đó không phải là một đứa trẻ. Miệng tôi ngu ngốc, không thể tả nổi, sau đó tôi đã chụp lại ảnh, để tôi cho anh xem trực tiếp."
Dứt lời, lão Vệ lấy ra một chiếc iPhone, thuần thục mở khóa, thấy vậy Tô Vạn không khỏi sững sờ, nghĩ thầm nông dân bây giờ có tiền như vậy, chờ sau này Hắc Hạt Tử về hưu, không bằng cậu với Hắc Hạt Tử về quê mua một trang trại nuôi gà nuôi heo, đảm bảo kiếm được tiền.
"Tôi, tôi cũng không dám nhìn, lúc ấy tôi gọi vợ đến xem, sau này mỗi buổi tối nó đều gặp ác mộng." Lão Vệ híp mắt mở ảnh, trực tiếp nhét điện thoại di động cho Hắc Hạt Tử.
"Sợ không?" Hắc Hạt Tử cầm được điện thoại di động cũng không vội nhìn, ngược lại hỏi Tô Vạn trước.
Tô Vạn nghĩ thầm, mẹ nó, thời điểm này còn có thể sợ hãi sao, liền kiên trì nói một câu "không sợ", trên mặt tràn đầy vẻ chính trực lẫm liệt. Hắc Hạt Tử có ý muốn trêu chọc cậu, nói, "Là cậu nói đấy."
Dứt lời, hắn vòng qua cổ Tô Vạn kéo hắn lại, sức lực không lớn không nhỏ, Tô Vạn lại phát hiện mình căn bản không cách nào thoát ra khỏi cánh tay hắn.
"Anh làm gì vậy?" Tô Vạn nóng nảy.
"Nhìn ảnh kìa." Hắc Hạt Tử cười nói, cầm lấy di động bắt đầu đặt trước mặt Tô Vạn. Hai tấm đầu còn không sao, đến tấm thứ ba, vừa nhìn thấy hình ảnh sắc mặt Tô Vạn liền thay đổi.
"Mẹ kiếp! Cái quái gì đó, bỏ ra!" Chỉ liếc mắt một cái, Tô Vạn đã thấy ghê tởm với những thứ trong ảnh, trong lúc hoảng loạn cũng quên mất là có thể trực tiếp nhắm mắt lại, giãy dụa muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của Hắc Hạt Tử.
"Chạy cái gì?" Hắc Hạt Tử buồn cười.
Tô Vạn đương nhiên là không đấu lại với sức lực của Hắc Hạt Tử, cậu nhanh chóng nhận ra cho dù là dùng tư thế nào cũng không cách thoát khỏi vòng vây cánh tay, vì thế Tô Vạn làm một chuyện mà chính cậu cũng không nghĩ tới.
"Những thành tựu lý thuyết của chủ nghĩa Mác đã dẫn đường cho sự nghiệp vĩ đại của Đảng và nhân dân ta liên tục thắng lợi! Những thành tựu lý thuyết của chủ nghĩa Mác đã trở thành trụ cột tinh thần vững chắc cho sự đoàn kết của toàn Đảng, toàn dân và các dân tộc trên cả nước!"
Tô Vạn la to, trôi chảy mạch lạc, khiến lão Vệ lái xe sợ hãi, suýt nữa hôn lên đuôi xe phía trước, mà Hắc Hạt Tử sững người trong giây lát, nhận ra tiểu quỷ này đang làm cái gì, không khỏi phá lên cười, buông cậu ra.
Đứa trẻ vui tính.
"Có biết đây là cái gì không?" Hắc Hạt Tử thu lại nụ cười hỏi Tô Vạn.
Tô Vạn vẫn chưa hoàn hồn, tức giận trừng mắt nhìn hắn: "Có ai đối xử với đồ đệ như anh không? Anh làm tôi sợ xón ra quần, mau đền quần cho tôi! "
"Xón ra đâu?" Hắc Hạt Tử nhướng mày.
Tô Vạn nghẹn lời, cũng biết chủ đề này không nên tiếp tục ở ghế sau xe của người ta, một lúc lâu sau mới rầu rĩ hỏi: "Cái kia là cái gì?"
"Tôi nói là củ cải cậu có tin không?"
"Gạt người à!" Tô Vạn kêu lên, sau đó hỏi lão Vệ ngồi ở ghế trước, "Ông có tin không?"
Lão Vệ mặc dù không biết Hắc Hạt Tử nói "củ cải" là có ý gì, nhưng cũng rất nghiêm túc hỏi: "Anh nói là... Củ cải?"
"Mẹ kiếp, anh ta nói ông cũng tin." Tô Vạn nóng nảy, đoạt lấy điện thoại di động trong tay Hắc Hạt Tử, chỉ vào thứ trên màn hình kia nói, "Tôi cũng đã ăn củ cải, chó chết, có nói đây là củ cải thành tinh tôi cũng không tin. "
Khi Tô Vạn nói chuyện, cậu không dám nhìn màn hình nữa, vì ảnh chụp trên màn hình chính là cận cảnh "thứ trong bụng lợn". Khi tấm ảnh được chụp, thứ này vẫn còn sạch và không có vết máu, nhưng vì quá gần nên có thể nhìn thấy rõ tay chân và thân thể của thứ này, giống như một đứa trẻ bình thường.
Điểm khác biệt duy nhất là khuôn mặt của thứ này.
Trong tấm ảnh sắc nét này, trên mặt thứ này chẳng những không tìm thấy mắt, mũi, miệng, mà lại đầy những lỗ đen to bằng ngón tay, sắp xếp dày đặc chằng chịt, cũng không biết sâu trong đó rốt cuộc có cái gì, chỉ nghĩ đến đã làm cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Hắc Hạt Tử nhìn tấm ảnh, mặt không chút thay đổi, một lúc sau thở dài: "Thứ này gọi là củ cải âm, trước kia tôi đã từng thấy qua."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.