Ngô Tà mơ màng tỉnh lại, sau khi chớp mắt vài cái để thích ứng với ánh sáng xung quanh, cậu phát hiện bản thân đang nằm ở phòng ngủ. Cậu khẽ xoa xoa đầu, không phải mình đang đứng ngoài căn tin cùng với đám Giải Vũ Thần sao? Thế nào bây giờ lại nằm trong phòng ngủ? Ngô Tà cố gắng vắt óc nhớ lại, hình như có thứ gì đó huých vào sau gáy cậu, kế tiếp cậu ngất đi luôn. Ngô Tà lại vò đầu mình rồi nhìn xung quanh, cậu thấy Trương Khởi Linh đang ngồi trên thảm dựa vào thành giường để đọc sách.
"Tiểu Ca, sao chúng ta lại ở phòng ngủ? Tớ đang ngủ à? Lúc nãy hình như tụi mình còn đang đứng ngoài căn tin mà?"
Trương Khởi Linh quay lại nhìn Ngô Tà, thấy cậu không sao cả thì mới nói:
"Lúc nãy ở ngoài căn tin, cậu đau đầu nên ngất đi."
"Tớ đâu có đau đầu?"
"Có thể lúc trước Giải Vũ Thần quấn băng cho cậu quá mạnh nên tác động đến dây thần kinh. Thần kinh của cậu vẫn luôn căng thẳng, vì vậy mới bị ngất xỉu."
"Thật á?"
Ngô Tà cau mày xoa đầu mình, cậu nghĩ mãi cũng không ra nguyên nhân khác, quyết định không để ý nữa.
"Tiểu Ca, chiều nay cậu không đi học sao?"
"Ừ, tôi nói với giáo viên sẽ ở đây chăm sóc cậu."
"A.... cảm ơn."
"Không có gì."
Ting ting ting.
Đúng lúc ấy điện thoại của Ngô Tà vang lên, cậu cầm lên nhìn, hóa ra là Bàn Tử gọi. Cậu vừa bấm nghe máy thì đầu dây bên kia đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Bàn Tử:
"Thiên Chân! Mau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-dong-nhan-binh-ta-chung-ta-cung-nhau-tot-nghiep/1653512/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.