Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit + Beta: 苏諴
___________________________
* hưm... mình quyết định để tên hán việt, bở vì dịch ra "nơi ở của người thủ hộ /linh" cảm thấy không hay lắm.
______________
Nơi này tầm nhìn rất thấp, khắp nơi đều là sương mù. Vì phòng ngừa thất lạc, chúng tôi dùng dây thừng buộc nhau lại. Muộn Du Bình dẫn đầu, thứ hai là tôi rồi đến Bàn Tử, Tiểu Hoa. Cuối cùng là Hắc Hạt Tử. Tôi ở chỗ này thật sự không có một chút cảm giác gì về phương hướng cả, chỉ toàn một mảnh hoan vu. Đi được không lâu, liền thấy phía trước một mảng trắng xóa, chỗ này làm sao mà có ánh sáng được?
Bàn Tử ở phía sau tôi lên tiếng: "Tiểu ca, phía trước sao lại có ánh sáng? Sương mù này chắc sẽ không có vấn đề chứ? "
Muộn Du Bình ngẩng đầu nhìn một lát, nói: "Phía trên có dạ minh châu."
"Nhà họ Trương các người cũng quá lãng phí rồi" Thời điểm Bàn Tử nói ra những lời này, tôi thấy mắt hắn đều muốn đem mấy viên dạ minh châu này cạy ra rồi. Tôi cũng lười nhắc đến hắn, bất quá nhiều dạ minh châu tới vậy, nhìn nhìn tôi cũng có chút nhịn không được.
Nơi này đi càng sâu lại càng có cảm giác mê mang. Đặc biệt là nơi này quá mức an tĩnh, mỗi lần đều chỉ nghe được tiếng bước chân, trong lòng càng ngày càng bất an. Thật không sự không thể tưởng tượng nỗi Muộn Du Bình làm sao có thể sống ngần ấy năm trong này.
Tôi nói: "Tiểu ca, những năm qua ở trong này anh sống như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh/233547/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.