Tác giả: Trà Sắc Già Phê
Edit +Beta: 苏諴
___________________________
Sau khi vào cửa, chúng tôi liền tùy tiện tìm một góc nào đó ngồi xuống trị thương. Tôi bị thương nhẹ nhất, nhưng trên người vết thương cũng không hề ít, có vài chỗ tôi nghĩ đều có thể nhìn thấy xương rồi.
Lúc sau chỉ nghe "Oanh" một tiếng, cửa đều đã đóng lại. Tôi mở lên chiếc đèn mỏ.
Muộn Du Bình đứng trước cửa một hồi liền đi đến, lấy đi băng gạt trên tay rối bắt đầu băng bó cho tôi. Nhìn bộ dáng nghiêm túc của hắn, tôi nhịn không được mà mỉm cười. Nói như thế nào đây, người này chính là loại người bên ngoài thì lạnh như băng, bên trong lại mềm mại ấm nóng. Cái kết luận này không phải là do tôi yêu ai yêu cả đường đi mà là ở chính hắn biểu hiện ra. Một con người dù đã cô độc rất nhiều năm, vẫn sẽ vì người khác mà không bận tâm đến mình. Kì thật theo suy nghĩ của tôi, hắn cơ bản chính là một người cực kì đơn thuần, chỉ là hắn phải chịu rất nhiều thứ người thường khó mà tiếp nhận, đem hắn biến thành không còn nhân khí. Chính là hắn lại không hề để ý đến nó, hắn làm lơ đi thống khổ của chính mình, chỉ như vậy chịu đựng. Nghĩ đến, tôi liền thấy phi thường khổ sở. Trong mắt nóng lên, tôi nghĩ nước mắt mình sẽ rơi xuống mất, tôi bước nhanh đi, cưỡng chế đem nước mắt này thu lại.
Tôi nói: "Tiểu ca, lần này anh đừng nghĩ sẽ có thể đánh tôi hôn mê rồi đem ra ngoài, tôi nghĩ kĩ rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh/233546/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.