Khi mà tôi tỉnh lại một lần nữa, tôi không biết đây là nơi nào, cũng không biết phải diễn tả nó làm sao. Bởi vì nơi này không nóng không lạnh, hơn nữa tôi giống như đang nằm trên một cái nệm bông thật lớn, rất thoải mái, tôi không mở mắt ra, chỉ tham lam hưởng thụ cảm giác thoải mái này.
Tôi sợ mình đã chết, cho nên không có dũng khí mở to mắt đối mặt.
Kỳ thật nếu sau khi chết được thoải mái như thế này, tôi cảm thấy chết so với tồn tại còn muốn tốt hơn. Chỉ là nếu như thế, tôi sẽ không còn gặp lại Muộn Du Bình nữa. Nghĩ đi nghĩ lại liền không khống chế được nước mắt, tôi cũng không biết có phải gần đây mình quá thương cảm hay không, rất dễ khóc.
"Ngô Tà!" Bên tai đột nhiên truyền đến một giọng nói quen thuộc. Đây là giọng của Muộn Du Bình mà, chẳng lẽ chúng tôi xuống âm phủ rồi vẫn gặp được nhau à. Tôi lặp tức mở to mắt, muốn được nhìn thấy Muộn Du Bình.
Thật sự là Muộn Du Bình, hắn thế mà cũng bị mặt trời hun đen đi một tông, cả người thoạt nhìn lại càng gầy hơn, đặc biệt là tình trạng tinh thần rất uể oải. Nguyên nhân hẳn là do không ngủ.
"Tiểu ca!" Tôi có chút không kiềm được nước mắt.
"Tôi ở đây." Muộn Du Bình nữa ngồi xổm xuônhs, rất thâm tinh nhìn tôi. Bờ môi hắn có chút tái nhợt, xem ra thân thể còn chư có tốt lắm. Tôt đột nhiên muốn ôm lấy hắn, cái ôm vì chúng tôi đã gặp lại, và vì hắn còn ở đây.
Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dao-mo-but-ky-chi-chung-cuc-su-menh/1001446/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.